英雄起乘时,时徂力难争。
精魂闭尺穴,壮骨飏飞尘。
凄凉千载下,闻风凛如生。
嬴秦失其鹿,图王各峥嵘。
斯人顾眄间,汉楚分重轻。
臣虽替末路,君亦寒初盟。
岂不念畴昔,百战同艰辛。
谁云汉网疏,豪俊屡拂萦。
高蹈欣系解,括囊闻饮醇。
刘子翚(1101—1147)字彦冲,号病翁,崇安(今属福建)人。韐仲子。以荫补承务郎,辟为真定府幕属。高宗建炎四年(一一三○),通判兴化军(本集卷五《送张当世序》)。后以疾退居故乡屏山,学者称为屏山先生,朱熹尝从其问学。绍兴十七年卒,年四十七。与胡宪、刘勉之为道义交。深于《周易》,朱熹尝从其学。卒谥文靖。有《屏山集》。►670篇诗文
古诗韵典网提供《吊史》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《吊史》出自刘子翚的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/107787.html
地偏宾至稀,昼静门常掩。
深房纸瓦明,宴坐蒲团稳。
庭花落未扫,径草繁不剪。
林泉倦出游,况乃市朝远。
浅水荷花开傍桥,晚钟楼殿碧山椒。
林松绕路行不彻,野鸟避人飞更遥。
喜有高情共丘壑,应须长啸混渔樵。
老僧好事能延客,未觉山房苦寂寥。
群石翠参错,兹峰峙云林。
突星名固誇,流传经古今。
幽姿俨向背,异态生晴阴。
怒若抽翠笋,端如立瑶簪。
不有融结奇,宁知化工深。
翁郎丘壑人,篮舆越秋岑。
崎岖丧乱间,逢幽亦登临。
把酒视云汉,浩歌散愁襟。
著鞭虽后余,归踪略相寻。
独醒订讹谬,怀人识君心。
政恐五字诗,光芒射奎参。
玩味不可忘,写之朱丝琴。
溉釜熟轮囷,香清味仍美。
一线解琼瑶,中有家人齿。
肉食开边衅,天骄负汉恩。
阴谋招叛将,喋血犯中原。
饮马江河竭,鸣笳宇宙喧。
氛埃缠帝座,猰㺄吠宫垣。
鼓锐梯飞壁,弯强矢及门。
黔黎惊瓦解,冠盖尽星奔。
走辙秦城地,浮航楚峡村。
画堂空锁钥,乐府散婵媛。
夜诏闻传玺,春王记改元。
三辰光尽匿,四海浪横翻。
伏阁惟群彦,兴邦在一言。
雉城期必守,虎旅更增屯。
龙困虽忧蚁,牛羸尚覆豚。
谋成擒颉利,义可绝乌孙。
坚壁师弥老,穷兵火自燔。
钩鱼犹假息,幕燕暂游魂。
恳款情先露,诛锄党实繁。
横磨非嗜杀,下策且和番。
割地烦专使,要盟胁至尊。
赐弓垂拱殿,留宴玉津园。
回骑桑乾北,游军广武原。
驱驰无立草,剖斲露空坟。
太子悲秦粟,明妃泣汉轩。
敌情终未测,邻好久宜敦。
晋赵封疆远,金汤阻固存。
短衣求李广,长啸得刘琨。
御极朝仪盛,胪传诏语温。
神霄分别仗,法驾引双辕。
内柳东风软,宫花丽日暄。
闾阎多喜气,箫鼓送芳樽。
运契天同力,时危祸有根。
覆车宜自戒,曲突更深论。
落拓江南士,飘零塞北藩。
蚤尝专翰墨,晚厌属櫜鞬。
拔剑思摩垒,怀书拟叩阍。
蹉跎谋不遂,感激气潜吞。
野迥寒烽照,楼高暮雨昏。
望乡心恍惘,忧国涕潺湲。
仄席勤咨访,垂绅乐引援。
鹓鸾方竞集,短翼待腾鶱。