幽栖忘声利,抗志惟云泉。
澄神以内照,白首甘草玄。
既混钓耕侣,讵希冠盖贤。
魄化名未泯,尘凝榻尚悬。
服膺先民训,委顺安其天。
诔文太史述,遗经门人传。
息荫树绕屋,资生瓜在田。
掩棺谅靡憾,况乃获归全。
孔曾皆一辙,此理岂今然。
澄神以内照,白首甘草玄。
既混钓耕侣,讵希冠盖贤。
魄化名未泯,尘凝榻尚悬。
服膺先民训,委顺安其天。
诔文太史述,遗经门人传。
息荫树绕屋,资生瓜在田。
掩棺谅靡憾,况乃获归全。
孔曾皆一辙,此理岂今然。
李昌祺(1376—1452)明江西庐陵人,名祯,字昌祺,以字行。永乐二年进士,选庶吉士,预修《永乐大典》。每遇僻书疑事,人多就质。擢吏部郎中,迁广西布政使,坐事谪。洪熙元年起为河南布政使,绳豪□,去贪残。致仕二十余年,屏迹不入公府。有《运甓漫稿》。►747篇诗文
古诗韵典网提供《颜用正挽诗》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《颜用正挽诗》出自李昌祺的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/111763.html
蹁跹一黄鹤,飞止弱水宫。
青鸟戴胜使,侧目不相容。
遂遗瑶池迹,远寄沧海踪。
无心随鸿鹄,任尔摩层穹。
含烟袅雾自青青,爱近官桥与驿亭。
春满章台偏婀娜,秋深隋岸最凋零。
长从苏小门前折,几向龟年笛里听。
绝胜东风桃李树,飞花犹解化浮萍。
稚子捐深爱,酸辛痛莫支。
坐愁侵骨髓,行乐负心期。
风俗殊方异,人情近老悲。
前程驽马足,敢不慎驱驰。
森森邓林木,四序恒青苍。
随材就抡择,规矩因圆方。
其中有孤桧,肤理尤坚刚。
挺特寡附丽,辛苦受雪霜。
含章少外饰,莫厕栋与梁。
美哉连抱姿,而弗登明堂。
永惟松楠侣,耻在槐樗行。
志士不苟屈,抚树空徬徨。
冒雨趍唐县,蓬蒿已厌看。
长途泥滑滑,平地水漫漫。
枵腹流民馁,单衣稚子寒。
抚巡兼劳徕,衰病敢求安。