扬眉吐英槩,远泛江湖船。
江湖少俊非凡俦,青罗束带乌貂裘。
挥金买笑纵欢赏,等闲到处成淹留。
淹留从教秋复春,身轻富贵若浮云。
璚箫度曲对花听,翠被笼香和醉薰。
家声意气谁可及,喧呼剧饮争豪逸。
飞觞百罚双妖娆,岂惜缠头锦盈匹。
光阴悠悠逝水忙,忽看玄鬓点吴霜。
娇歌慢舞志终极,长揖相知归故乡。
归来旧态都忘却,貌得高情在林壑。
独行只挟琴书随,好境登临有真乐。
风流一去散如萍,天涯无复寻芳盟。
雁门学士妙文翰,挥毫莫写平生情。
平生情,良未足,九京若更逢何戡,重唱当年渭城曲。
李昌祺(1376—1452)明江西庐陵人,名祯,字昌祺,以字行。永乐二年进士,选庶吉士,预修《永乐大典》。每遇僻书疑事,人多就质。擢吏部郎中,迁广西布政使,坐事谪。洪熙元年起为河南布政使,绳豪□,去贪残。致仕二十余年,屏迹不入公府。有《运甓漫稿》。►747篇诗文
古诗韵典网提供《胡子壮游歌》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《胡子壮游歌》出自李昌祺的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/111804.html
双亲久沦逝,遗榇空山藏。
岁月谅已远,抚昔增感伤。
仪刑渺何之,想像空徬徨。
悠悠人子心,沈痛何时忘。
虚亭纵遥览,竹树森微茫。
轻云敛还舒,列岫纷低昂。
岩松布清阴,溪艇浮沧浪。
骋望极遐旷,白首在异乡。
邈兹九京隔,慨叹徒深长。
行行更回顾,泪下沾衣裳。
壶倾酒尽棹歌催,日影平西送骑回。
最是秋风怜客别,沙头缓送布帆开。
忆昔承欢日,沉思痛倍饶。
梦魂劳夜夜,泪眼湿朝朝。
儿鬓霜频积,亲茔树几凋。
山夷河可塞,此恨未应销。
枕寒衾冷对孤灯,室似邮亭榻似僧。
清泪几行揩又落,斜风细雨送残更。
我昔游禾州,英俊森跌宕。
众中昉识君,彼此年盛壮。
定交文字间,倾倒已见谅。
推能实居先,论齿仍在上。
既欣气味同,复喜怀抱旷。
温温璞玉姿,浩浩江海量。
岂惟邑校雄,允谓士林望。
及门师易庵,卒业侍函丈。
大哉四圣经,研究彖与象。
袖然西江魁,足继宋陈亮。
诸生老场屋,颡泚羞倔强。
词垣七八年,葭玉得倚傍。
编摩互论讨,疑惑共咨访。
但期荅君亲,未省谒卿相。
佞色从古鄙,直躬岂今尚。
始屈倅邦畿,翻能拯民恙。
公平村有谣,苦澹宦无况。
何期寒窭家,忽被仁惠贶。
云胡去郡亟,遂使失保障。
一官滞房山,连岁董夫匠。
令名诸公推,敏识多士让。
政须峻升迁,溘尔遽凋丧。
呼天邈不闻,为善匪可仗。
缙绅竞悼伤,舆隶亦惆怅。
而我忝深知,肝胆两相向。
切偲失箴规,磨琢废炉荡。
情捐骨肉亲,序缺兄弟行。
前修不可作,后进日流荡。
哀哉若人亡,士习趍谬妄。
纷纷夸毗子,翻覆千万状。
譬犹蚁附腥,缭绕沿瓮盎。
畴能遏颓波,奚忍鼓其浪。
孰知余心悲,孤立谁我相。
令仪隔幽明,清梦劳想像。
作诗述初终,老泪恣横放。