燕山送客归南州,兴来每恨无扁舟。
君归为我谢江汉,思君不见令人愁。
千里风烟想萧洒,一代英雄成古丘。
当年才气鹦鹉洲,抚掌笑杀黄鹤楼。
黄鹤归来哀江头,江山依旧人悠悠。
浮云万古恣变灭,眼中扰扰何时休?
紫阳仙人歌远游,飞蛟起灭三千秋,为君挥手昆崙头。
君归为我谢江汉,思君不见令人愁。
千里风烟想萧洒,一代英雄成古丘。
当年才气鹦鹉洲,抚掌笑杀黄鹤楼。
黄鹤归来哀江头,江山依旧人悠悠。
浮云万古恣变灭,眼中扰扰何时休?
紫阳仙人歌远游,飞蛟起灭三千秋,为君挥手昆崙头。
刘因(1249—1293)元保定容城人,字梦吉,初名骃,字梦骥,号静修。学宗程朱,而兼采陆九渊之说。家居教授,随材器教之,皆有成就。世祖至元十九年,以学行荐于朝,为承德郎、右赞善大夫。不久,以母疾辞归。有《静修文集》。►299篇诗文
古诗韵典网提供《送徐生还鄂》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《送徐生还鄂》出自刘因的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/112123.html
江山错如绣,死与敝屣遗。
安用亲爱人,共此丘土微。
秦人多尚气,宜无儿女私。
乃亦如当途,区区恋衣帷。
因伤秦政恶,三叹王纲亏。
殉人已可诛,而况收良归。
坐令百夫特,含恨与世违。
祗应墓前柏,直干千年希。
遥知作俑戒,为感诗人悲。
重吟黄鸟章,泪下沾人衣。
扶馀玉爪旧曾闻,青鸟犹沾海气昏。
掌上风标有如此,眼中神骏更怜君。
平芜未洒头鹅血,春水谁开猎骑门?
过雁昏鸦莫回首,霜拳高兴在空云。
出门纷扰互相寻,常使幽人懒病深。
前月借书来水北,去年采药到城阴。
黄精已倩徐生斸,苍朮新教石老寻。
只有烟霞肯赊借,无人曾送买山金。
一檄期分两国忧,长缨不到越王头。
玉虹醉吸金陵月,玄鹤孤游赤壁秋。
漠北苏卿重回首,天南王粲几登楼。
飞书寄与平南将,早放楼船下益州。
晒罢空庭药果收,闭门无睡却梳头。
过门几点黄昏雨,分与虫声半霎秋。