满江红

宋琬〔清朝〕

吾道榛芜,狂澜倒、百川争涨。
赖砥柱、君家伯仲,安流无恙。
龟策何劳詹尹卜,龙矕远过黄初上。
况陈思、才藻气如虹,诗堪饷。

请室耗,心旌漾。
击瓦缶,乌乌唱。
看霜侵两鬓,穷蒸愁酿。
放逐谁怜亭伯困,登临愿借卢敖杖。
坐西窗、剪烛话通宵,悲欢状。

拼音解读

wú dào zhēn wú ,kuáng lán dǎo 、bǎi chuān zhēng zhǎng 。
lài dǐ zhù 、jun1 jiā bó zhòng ,ān liú wú yàng 。
guī cè hé láo zhān yǐn bo ,lóng mán yuǎn guò huáng chū shàng 。
kuàng chén sī 、cái zǎo qì rú hóng ,shī kān xiǎng 。

qǐng shì hào ,xīn jīng yàng 。
jī wǎ fǒu ,wū wū chàng 。
kàn shuāng qīn liǎng bìn ,qióng zhēng chóu niàng 。
fàng zhú shuí lián tíng bó kùn ,dēng lín yuàn jiè lú áo zhàng 。
zuò xī chuāng 、jiǎn zhú huà tōng xiāo ,bēi huān zhuàng 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《满江红》作者:宋琬

宋琬

宋琬(1614-1673) 字玉叔,号荔裳。山东莱阳人。顺治四年进士。授户部主事,累迁浙江按察使。顺治中,康熙初两遭诬告,被囚数年。晚年复起为四川按察使。工诗,与施闰章并称"南施北宋",加严沆、丁澎、陈祚明、张文光、赵宾又有"燕台七子"之目。其诗以才情隽丽、格合声谐见称。其词有"忧谗"之语,人服其赋情之真挚、用语之苍古。有《安雅堂全集》。词集名《二乡亭词》。►1783篇诗文

古诗韵典网提供《满江红》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《满江红》出自宋琬的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/113382.html