慧心端有谢娘风。
烛花香雾,娇困面微红。
别恨彩笺虽寄,清歌浅酌难同。
梦回楚馆雨云空。
相思春暮,愁满绿芜中。
赵长卿,宋宗室,居南丰,号仙源居士。宁宗嘉定末前后尚在世。尝买一妾,教之习苏轼文词,为女母索归,嫁之于农夫,每寄词以问讯,长卿则为酬答。文词通俗,多情爱之作。有《惜香乐府》。►339篇诗文
古诗韵典网提供《临江仙 其二》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《临江仙 其二》出自赵长卿的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/116464.html
洞仙歌 东园朱去年三兄弟,同处十年,俱取乡荐,故余与之为莫逆交。园有岩桂数亩,至秋日花开月满,携壶来赏,如到广寒宫殿,因赋此
广寒宫殿,不在人间世。
分付天香与岩桂。
向西风、摇曳处,数十里始闻,金翠里,别有出群标致。
东园盛事。
五亩浓阴芘。
必以诗书取荣贵。
况一门、三秀才,未足钦崇,那更是、异姓同居兄弟。
更细把繁英、祝姮娥,看禹浪飞腾、定应来岁。
长忆当初,是他见我心先有。
一钩才下,便引得鱼儿开口。
好事重门深院,寂寞黄昏后。
厮觑著、一面儿酒。
试撋就。
便把我、得人意处,闵子里、施纤手。
云情雨意,似十二巫山旧。
更向枕前言约,许我长相守。
欢人也,犹自眉头皱。
山又水,云岫插峰峦。
断雁飞时霜月冷,乱鸦啼处日衔山。
疑在画图间。
金乌转,游子损朱颜。
别泪盈襟双袖湿,春心不放画眉閒。
此去几时还。
文章学业继家声。
名誉压群英。
早岁掀腾膴仕,如公富贵难并。
定膺丹诏,朱轮迅召,陶冶苍生。
自是盐梅姿质,伫看大手调羹。
泪眼江头看锦树。
别离又还秋暮。
细水浮浮,轻风冉冉,稳送扁舟去。
归去江山应得助。
新诗定须多赋。
有雁南来,槐溪千万,寄我惊人句。