和董庶中古散调词赠尹果毅

刘禹锡〔唐朝〕

昔听东武吟,壮年心已悲。
如何今濩落,闻君辛苦辞。
言有穷巷士,弱龄颇尚奇。
读得玄女符,生当事边时。
借名游侠窟,结客幽并儿。
往来长楸间,能带双鞬驰。
崩腾天宝末,尘暗燕南垂。
爟火入咸阳,诏徵神武师。
是时占军幕,插羽扬金羁。
万夫列辕门,观射中戟支。
誓当雪国雠,亲爱从此辞。
中宵倚长剑,起视蚩尤旗。
介马晨萧萧,阵云竟天涯。
阴风猎白草,旗槊光参差。
勇气贯中肠,视身忽如遗。
生擒白马将,虏骑不敢追。
贵臣上战功,名姓随意移。
终岁肌骨苦,他人印累累。
谒者既清宫,诸侯各罢戏。
上将赐甲第,门戟不可窥。
眦血下沾襟,天高问无期。
却寻故乡路,孤影空相随。
行逢里中旧,扑遬昔所嗤。
一言合侯王,腰佩黄金龟。
问我何自苦,可怜真数奇。
迟回顾徒御,得色悬双眉。
翻然悟世途,抚己昧所宜。
田园已芜没,流浪江海湄。
鸷禽毛翮摧,不见翔云姿。
衰容蔽逸气,孑孑无人知。
寂寞草玄徒,长吟下书帷。
为君发哀韵,若扣瑶林枝。
有客识其真,潺湲涕交颐。
饮尔一杯酒,陶然足自怡。

拼音解读

xī tīng dōng wǔ yín ,zhuàng nián xīn yǐ bēi 。
rú hé jīn hù luò ,wén jun1 xīn kǔ cí 。
yán yǒu qióng xiàng shì ,ruò líng pō shàng qí 。
dú dé xuán nǚ fú ,shēng dāng shì biān shí 。
jiè míng yóu xiá kū ,jié kè yōu bìng ér 。
wǎng lái zhǎng qiū jiān ,néng dài shuāng jiān chí 。
bēng téng tiān bǎo mò ,chén àn yàn nán chuí 。
guàn huǒ rù xián yáng ,zhào zhēng shén wǔ shī 。
shì shí zhàn jun1 mù ,chā yǔ yáng jīn jī 。
wàn fū liè yuán mén ,guān shè zhōng jǐ zhī 。
shì dāng xuě guó chóu ,qīn ài cóng cǐ cí 。
zhōng xiāo yǐ zhǎng jiàn ,qǐ shì chī yóu qí 。
jiè mǎ chén xiāo xiāo ,zhèn yún jìng tiān yá 。
yīn fēng liè bái cǎo ,qí shuò guāng cān chà 。
yǒng qì guàn zhōng cháng ,shì shēn hū rú yí 。
shēng qín bái mǎ jiāng ,lǔ qí bú gǎn zhuī 。
guì chén shàng zhàn gōng ,míng xìng suí yì yí 。
zhōng suì jī gǔ kǔ ,tā rén yìn lèi lèi 。
yè zhě jì qīng gōng ,zhū hóu gè bà xì 。
shàng jiāng cì jiǎ dì ,mén jǐ bú kě kuī 。
zì xuè xià zhān jīn ,tiān gāo wèn wú qī 。
què xún gù xiāng lù ,gū yǐng kōng xiàng suí 。
háng féng lǐ zhōng jiù ,pū sù xī suǒ chī 。
yī yán hé hóu wáng ,yāo pèi huáng jīn guī 。
wèn wǒ hé zì kǔ ,kě lián zhēn shù qí 。
chí huí gù tú yù ,dé sè xuán shuāng méi 。
fān rán wù shì tú ,fǔ jǐ mèi suǒ yí 。
tián yuán yǐ wú méi ,liú làng jiāng hǎi méi 。
zhì qín máo hé cuī ,bú jiàn xiáng yún zī 。
shuāi róng bì yì qì ,jié jié wú rén zhī 。
jì mò cǎo xuán tú ,zhǎng yín xià shū wéi 。
wéi jun1 fā āi yùn ,ruò kòu yáo lín zhī 。
yǒu kè shí qí zhēn ,chán yuán tì jiāo yí 。
yǐn ěr yī bēi jiǔ ,táo rán zú zì yí 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《和董庶中古散调词赠尹果毅》作者:刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842)唐代文学家、哲学家。字梦得。洛阳(今河南洛阳)人,自称汉中山靖王刘胜之后,故又称中山人。德宗贞元九年(793)登进士、博学宏词二科,历官监察御史、郎州司马、连州刺史、太子宾客加检校礼部尚书,世称“刘宾客”。为唐代古文运动的积极参加者,与柳宗元并称“刘柳”,又与白居易并称“刘白”。有《刘宾客集》。游览黄鹤楼时曾写下《武昌老人说笛歌》《出鄂州界怀表臣》及《梦黄鹤楼》等诗。►806篇诗文

古诗韵典网提供《和董庶中古散调词赠尹果毅》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《和董庶中古散调词赠尹果毅》出自刘禹锡的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/12385.html