题杜工部坟

韩愈〔唐朝〕

何人凿开混沌壳,二气由来有清浊。
孕其清者为圣贤,钟其浊者成愚朴。
英豪虽没名犹嘉,不肖虚死如蓬麻。
荣华一旦世俗眼,忠孝万古贤人芽。
有唐文物盛复全,名书史册俱才贤。
中间诗笔谁清新,屈指都无四五人。
独有工部称全美,当日诗人无拟伦。
笔追清风洗俗耳,心夺造化回阳春。
天光晴射洞庭秋,寒玉万顷清光流。
我常爱慕如饥渴,不见其面生閒愁。
今春偶客耒阳路,凄惨去寻江上墓。
召朋特地踏烟雾,路入溪村数百步。
招手借问骑牛儿,牧儿指我祠堂路。
入门古屋三四间,草茅缘砌生无数。
寒竹珊珊摇晚风,野蔓层层缠庭户。
升堂再拜心恻然,心欲虔启不成语。
一堆空土烟芜里,虚使诗人叹悲起。
怨声千古寄西风,寒骨一夜沉秋水。
当时处处多白酒,牛肉如今家家有。
饮酒食肉今如此,何故常人无饱死?
子美当日称才贤,聂侯见待诚非喜。
洎乎圣意再搜求,奸臣以此欺天子。
捉月走入千丈波,忠谏便沉汨罗底。
固知天意有所存,三贤所归同一水。
过客留诗千百人,佳词绣句虚相美。
坟空饫死已传闻,千古丑声竟谁洗?
明时好古疾恶人,应以我意知终始。

拼音解读

hé rén záo kāi hún dùn ké ,èr qì yóu lái yǒu qīng zhuó 。
yùn qí qīng zhě wéi shèng xián ,zhōng qí zhuó zhě chéng yú pǔ 。
yīng háo suī méi míng yóu jiā ,bú xiāo xū sǐ rú péng má 。
róng huá yī dàn shì sú yǎn ,zhōng xiào wàn gǔ xián rén yá 。
yǒu táng wén wù shèng fù quán ,míng shū shǐ cè jù cái xián 。
zhōng jiān shī bǐ shuí qīng xīn ,qū zhǐ dōu wú sì wǔ rén 。
dú yǒu gōng bù chēng quán měi ,dāng rì shī rén wú nǐ lún 。
bǐ zhuī qīng fēng xǐ sú ěr ,xīn duó zào huà huí yáng chūn 。
tiān guāng qíng shè dòng tíng qiū ,hán yù wàn qǐng qīng guāng liú 。
wǒ cháng ài mù rú jī kě ,bú jiàn qí miàn shēng jiān chóu 。
jīn chūn ǒu kè lěi yáng lù ,qī cǎn qù xún jiāng shàng mù 。
zhào péng tè dì tà yān wù ,lù rù xī cūn shù bǎi bù 。
zhāo shǒu jiè wèn qí niú ér ,mù ér zhǐ wǒ cí táng lù 。
rù mén gǔ wū sān sì jiān ,cǎo máo yuán qì shēng wú shù 。
hán zhú shān shān yáo wǎn fēng ,yě màn céng céng chán tíng hù 。
shēng táng zài bài xīn cè rán ,xīn yù qián qǐ bú chéng yǔ 。
yī duī kōng tǔ yān wú lǐ ,xū shǐ shī rén tàn bēi qǐ 。
yuàn shēng qiān gǔ jì xī fēng ,hán gǔ yī yè chén qiū shuǐ 。
dāng shí chù chù duō bái jiǔ ,niú ròu rú jīn jiā jiā yǒu 。
yǐn jiǔ shí ròu jīn rú cǐ ,hé gù cháng rén wú bǎo sǐ ?
zǐ měi dāng rì chēng cái xián ,niè hóu jiàn dài chéng fēi xǐ 。
jì hū shèng yì zài sōu qiú ,jiān chén yǐ cǐ qī tiān zǐ 。
zhuō yuè zǒu rù qiān zhàng bō ,zhōng jiàn biàn chén mì luó dǐ 。
gù zhī tiān yì yǒu suǒ cún ,sān xián suǒ guī tóng yī shuǐ 。
guò kè liú shī qiān bǎi rén ,jiā cí xiù jù xū xiàng měi 。
fén kōng yù sǐ yǐ chuán wén ,qiān gǔ chǒu shēng jìng shuí xǐ ?
míng shí hǎo gǔ jí è rén ,yīng yǐ wǒ yì zhī zhōng shǐ 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《题杜工部坟》作者:韩愈

韩愈

韩愈(768-824),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,郡望昌黎(今属河北)。贞元八年(792)登进士第。后连辟为宣武军董晋、徐泗张建封二幕节度推官。十八年,授四门博士,迁监察御史。因论事,贬阳山令。顺宗即位,移江陵府法曹参军。元和元年,召为国子博士。旋分教东都。为河南令,召为职方员外郎,复为国子博士分司。后历都官员外郎、比部郎中、史馆修撰、考功郎中知制语、中书舍人、太子右庶子等职。十二年为彰义军节度使裴度行军司马,淮西平,迁刑部侍郎。十四年,因上书谏迎佛骨获罪,贬潮州刺史。量移袁州。穆宗即位,征为国子祭酒。历兵部侍郎、京兆尹、吏部侍郎。卒,谥文。世称韩文公,又称韩昌黎、韩吏部。愈在古文、诗歌的理论和创作上都有重大成就,对后世有巨大影响。门人李汉编其遗文为《韩愈集》四十卷。今有《昌黎先生集》四十卷并《外集》行世。《全唐诗》编诗十卷。►416篇诗文

古诗韵典网提供《题杜工部坟》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《题杜工部坟》出自韩愈的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/13147.html