沿岭路,泛湖光。
扣兰弦又见苧萝烟雨,忽成霞彩,飞入蓬窗。
但有天红,都无湿翠,不辨胭脂深浅妆。
十里笼将画溪水,一身疑上,紫云乡。
生恐封姨巧妒,丝丝点点,到明日、步障难藏。
倾椒醑,祝东皇。
尊前惜取,娇压红裳。
莫待重寻,元都仙苑,且教沉醉,濯锦春江。
尘缘休恋,怕双扉人去,题门诗在,前度茫茫。
吴绮(1619-1694) 字园次,一字丰南、半兰,号听翁,又号葹叟,别号红豆词人。江都(今属江苏)人。顺治拔贡生,荐授中书舍人,迁兵部主事,擢郎中,出为湖州知府。以事被劾罢官。工骈文,源出徐陵、庾信,出入《樊南》诸集。诗学晚唐李商隐、杜牧、温庭筠。又擅填词,以"把酒祝东风,种出双红豆"得"红豆词人"之雅号。有《林蕙堂集》及传奇《啸秋风》、《绣平原》。词集名《艺香词》。►2197篇诗文
古诗韵典网提供《春风袅娜 邱路看桃花》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《春风袅娜 邱路看桃花》出自吴绮的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/141391.html
菊部于今少辈行,高音丽节谱宫商。
一时侧目看才子,几处低鬟拜粉郎。
笔架珊瑚原有数,筝调玳瑁信非常。
汉皇正想凌云客,何事犹虚七宝床。
浪迹浑无定,投林似暂归。
桥横沙路曲,月出水烟微。
凝思看凫浴,含情待雁飞。
谁怜砧杵夜,万里共晴辉。
也知磨蝎困孤臣,岂谓无官虐更频。
八口何尝逢稔岁,一椽犹是共他人。
酒因赊久难谋醉,箧为搜空任惹尘。
说向傍人应不信,老夫原自耻言贫。
尚书戴公渤海英,谏书早动承明庭。
勋业已过杜元凯,诗篇不数刘长卿。
有时点笔画丘壑,丹崖碧水云烟落。
不将䌽绘竞声名,但取经纶寓盘礴。
此时四海渐无故,天子神明托豪素。
上苑羞图宋帝鹰,中林爱写宣皇兔。
闻公名姓识公才,敕使频教供御来。
百尺鹅溪图海岳,千番蜀纸画楼台。
画成催进翔鸾殿,展看遥闻至尊羡。
已裁宫锦赐天衣,宸章更使朱提鍊。
御制丹书四字篇,上言米芾画中禅。
下言烟峦世所少,吁嗟汝说真其传。
印凡大籀一十六,螭钮龙函裹黄袱。
天上中涓一骑来,人间忽见云霞簇。
诏曰作画尽教钤,赐汝子孙宝无失。
小臣此时适在旁,亲见君臣契如一。
我闻蹇夏当年曾有此,纠缪绳愆传国史。
又闻宋室郑介夫,流民作绘讥当途。
元宗昔日好观画,□□为进比干图。
吁嗟大臣爱君固有道,笔墨微茫存典奥。
公权托讽岂无因,公乎公乎何以报。
九日峰前太瘦生,相逢客舍两含情。
参军正欲携琴去,词客还为拥棹行。
路迥三洲山瘴远,楼高百尺海涛平。
清容轩里摊书卷,剩可怀人对月明。