嗟君磊落不得意,告余欲向芦沟别。
君家代住麻姑山,万里楼开碧玉阑。
挥金只说论交易,拔剑宁歌行路难。
行路难,长安道,朝百年,暮难保。
君来独抱书一囊,五侯座上能昂藏。
秋入寒山寻贾岛,晚披荒草哭昭王。
爱才淝水陈参佐,为君特设南州坐。
梁园佳句最先成,燕市高楼常独卧。
咄咄长安多是非,酒酣拂袖忽思归。
言寻霅水乌头舫,还掩秦淮白板扉。
吴绮(1619-1694) 字园次,一字丰南、半兰,号听翁,又号葹叟,别号红豆词人。江都(今属江苏)人。顺治拔贡生,荐授中书舍人,迁兵部主事,擢郎中,出为湖州知府。以事被劾罢官。工骈文,源出徐陵、庾信,出入《樊南》诸集。诗学晚唐李商隐、杜牧、温庭筠。又擅填词,以"把酒祝东风,种出双红豆"得"红豆词人"之雅号。有《林蕙堂集》及传奇《啸秋风》、《绣平原》。词集名《艺香词》。►2197篇诗文
古诗韵典网提供《送稼公南归》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《送稼公南归》出自吴绮的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/143705.html
谪去长沙更不回,贾生空负汉廷材。
当时绛灌多英略,何处容君恸哭来。
皂帽青衫信步迟,儿童休讶鬓成丝。
身虽渐老犹能饭,路或应穷肯怨诗。
梦里文章逢鬼笑,酒边心事许谁知。
轻肥满目争年少,我辈萧条未敢辞。
远涉程难定,到时当早秋。
白云孤烛夜,黄叶乱山头。
彭泽分官米,湘江并客舟。
及时须自力,归计漫淹留。
几年湖海,飘零都惯,犹然百尺高眠。
傅粉何年客,曾同听、中夜急雨鸣泉。
三生石上精灵在,空遗恨、雪雁风蝉。
肠断处樱桃旧梦,一时重记难全。
堪怜多愁多恨,叹樊川杜牧,曾断哀弦。
回首青楼,玉箫月冷,血书午夜残鹃。
伤心忽听离鸾曲,盼不到、春草芊绵。
憔悴煞、一窗灯暗,三更酒冻银船。
阅世纷多感,年来不自安。
羊肠非诘曲,马首尽波澜。
路失燕台废,天高蜀道难。
五陵逢侠少,琴筑未摧残。