老梅折尽占亭废,公诗与日同杲杲。
丰碑在墓祠在山,峻宇飞甍入苍昊。
嗟公以诗冠有宋,自许言皆媲雅颂。
希声古调知者谁,推倒欧阳天下重。
载酒过门多宴游,谋篇课日争传诵。
先生史学罗丘坟,春华末技等浮云。
毛诗小传唐载记,千秋述作何殷勤。
上书未成馆阁用,落笔能令荒裔闻。
蛮布弓衣亦偶尔,天将公张宛陵军。
于乎先生不可作,几树梅花自开落。
流风后起盛于斯,眼前若个鸣当时。
酹公酒,侑公歌。
鼓坎坎,舞傞傞。
公归弭节饮且酡,宛溪如带江蓠多。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《柏山祠堂行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《柏山祠堂行》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148269.html
荒亭更百战,往迹皆逝波。
古人不可见,来者自为歌。
尘缨聊盥濯,杖策重经过。
一城半湖渚,清风生芰荷。
藉草酌我酒,数杯颜已酡。
人生日苦短,流水一何多。
王子称诗无古今,哀丝杂管伤人心,醉歌斫地横沾襟。
丹枫丛筱金川曲,把尔瑶华向银烛,朔风微霰响枯木。
巴南万里豺虎满,曼声促节随长短,一曲嘉陵肠寸断。
羊城别后聚洪都,立谈未尽各天隅,谁能对此不踟蹰。
黄沙满襟袖,客怀无一展。
时梦江南游,青山情不浅。
今晨觉爽气,悠然见绝巘。
矗矗既崚嶒,邈邈何旷缅。
塞垣千里接,白云共舒卷。
霁色落长安,空翠无近远。
赏心谁与谐,灵境终当践。
虽无薜萝衣,一洗风尘眼。
长眠一月竟沉沦,肠断亲交问省频。
欲报主恩心未死,九原今有再生人。
龙沙飞锡杖,远过匡山陲。
江路月明夜,湖帆风正时。
问岩攀佛手,洗钵近天池。
会叩禅扉去,浮云未可期。