谁知作客成白头,荒坟未得营青嶂。
佳城难得真可怜,黄金如土终茫然。
国士蹉跎家更破,腹中万卷囊无钱。
墓田一笏空在口,衔哀侧首号苍天。
北邙高冢知多少,秋风石马皆吹倒。
何如束缚归山冈,大孝无文非草草。
笏田笏田何处寻,长在孤儿一寸心。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《一笏墓田歌为陆集生孝廉作》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《一笏墓田歌为陆集生孝廉作》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148507.html
漫言谁主客,随处即林塘。
杯试仙槎古,花连乌几香。
艰虞才不尽,飞动意难忘。
明日携春卷,还来卧石床。
曾与焦山作主人,重邀华岳□比邻。
双旌去路家园近,绿鬓专城雨露新。
官舍酒樽还北海,帝京词赋本西秦。
经过莫惜登临兴,玉女峰头置此身。
古人去我久,同时良独难。
相别复千里,永夜长慨叹。
良会忆国都,群彦皆齐欢。
嗛嗛眷明德,灼灼同肺肝。
送我涉济水,夜宴还辛酸。
君子厉苦节,中道愁波澜。
岁序忽屡易,雨雪凄且寒。
未敢言奋飞,卑栖犹未安。
愁无泽兰赠,中情何由殚。
雨涨江平杨柳垂,江船争系向江枝。
春风寒食关情甚,折尽新条却怨谁。
看君年独少,名已重相如。
桐叶凉深坞,荷香满后渠。
有怀时鼓棹,无梦到乘车。
欲尽探奇兴,应窥宛委书。