对君目駴奈君何,但见修鳞巨鬣盘拿绝壑凌嵯峨。
咆哮腾虎豹,怒掣奔鼋鼍。
一株突裂馀霜柯。
神猿健鹄不得上,空中壁立搴藤萝。
高枝猎猎翻风去,白日寒山愁欲暮。
斸药长镵客有无,前峰木末横烟雾。
同时画手老秃翁,往往挥毫共奇趣。
世人不向黄山游,眼中那识真松树。
请君酌酒且论诗,休遣人间唤画师,梅郎掉头濡墨称不疲。
公孙大娘舞剑器,朱亥壮士挥铁椎。
丈夫豪气亦如此,何妨纵笔走蛟螭,大笑山巅与水涯。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《画松歌为梅瞿山作》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《画松歌为梅瞿山作》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148563.html
归计成秋暮,羁栖旧掩关。
催人来白雁,留客仗青山。
洛下移家远,天中采药閒。
敬亭云欲散,多为送君还。
江阁星稀绮席残,银筝别曲更延欢。
楚乡耆旧筵长满,瓯海霜天夜未寒。
千骑重临仙峤好,孤城百战泰山安。
馀年后会情何极,各取苍颜带醉看。
朗三诗画旧声名,二妙瞿山又雪坪。
添汝不妨成后劲,梅花树树照江城。
身无完裤,家馀纨素。
彼谁者翁,啬身穷莫。
谁使尔对吏,吏大叫怒。
倒索筐箧,泣下如雨。
翁勿叹,翁勿叹。
里中嘈嘈,环顾笑言。
平生亲故无升斗。
今日倾筐,持为官长寿。
谷有牛羊,园有梨枣。
老翁归来,戒儿食勿饱。
枣熟不敢剥,群雀复来啄。
岸崩于东,西则有步。
匏苦瓜甜,谁知厥故。
有日官人子,白身充富户。
门望先朝谁复过,相逢燕市一高歌。
酒尊彭泽閒心寄,诗卷香山旧日多。
捧檄地元分渤海,濯缨官好就清河。
澹台故里闻犹在,人士风流定若何。