上有悬崖古篆千春在,繄谁辨者问真宰。
支连不其与之罘,安期羡门来可待。
祖洲徐福终渺茫,不死之药谁能采。
人生行乐良独难,相逢但愿长加餐。
不见觥筹交四坐,满堂尽是心所欢。
葡萄之酿倾大斗,华灯绛蜡烧铜盘。
更阑月落重援简,高唱叠和青琅玕。
宋公本是莱阳客,出入仕宦声煊赫。
负气能教山岳移,狂歌但苦乾坤窄。
中间猛虎来啮人,往事伤心骇魂魄。
谁知九死仍赐环,圣主恩深臣节白。
客亭共把孔融樽,书带犹生郑公宅,劝君一饮尽一石。
遭遇如君天下稀,苍生待泽今为谁。
十年报主好努力,还忆丹崖碧海期。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《之莱行同诸公赋为宋荔裳》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《之莱行同诸公赋为宋荔裳》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148624.html
我昔游会稽,息驾琅琊山。
宾从共翱翔,长啸浮云间。
兴文欢受简,临水骈芳筵。
朱李泛南皮,清夜会西园。
良宴宛昨日,驰晖凋壮颜。
涉江枉相存,群彦何翩翩。
尊酒欢未毕,良时苦不閒。
聊和弦歌曲,结臆不能宣。
子为潜波鳞,我作冲飙翰。
勖哉璠玙美,扬芬垂简编。
秋色满平津,征帆去苦辛。
一身烽火地,万里瘴江人。
野阔天无雁,城荒洞有民。
分符到殊俗,努力是王臣。
独坐午阴长,群峰向草堂。
种蔬侵小径,移石补颓墙。
云气随城白,槐花覆地黄。
买山何日就,高枕是羲皇。
竹榭萝轩兴未忘,僧庐小歇爱林塘。
傍篱南去丰台近,返炤西来翠岫长。
槐叶阴中谁草阁,荷花好处似江乡。
柴桑莲社依然在,半醉轻风送客凉。
灵岩烟雨交,幽洞白日莫。
欲寻赤松子,遂枉青云步。
谷口歇鸣驺,崖端倚佳树。
神仙此窟宅,泉石莽回互。
刘公既蝉脱,施子亦凤翥。
采药窥天门,蹑迹向烟雾。
共作逍遥游,始知束缚误。
劳人在尘网,何异罝中兔。
于役转飞蓬,抱疴畏朝露。
庶几企高轨,解组得微悟。
日落众鸟归,踌躇下山路。