君行不归姑老,采桑微步桑间。
黄鸟一双睍睆,揽衣泪下涟涟。
驻马翩翩谁子,色飞目夺心怜。
金夫不回妾盼,踟蹰惆怅玉颜。
白日晼晚各归,相看惭愕难言。
妾心念君万里,君心忘妾眼前。
蓄怨含嗔那忍,捐情绝爱重渊。
长恨东西流水,吞声呜咽谁传。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《秋胡行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《秋胡行》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148651.html
清溪孤屿出,倚槛乱帆飞。
僧舍成浮舫,人家绕钓矶。
寒云终日住,秋色一山归。
共是忘机客,行吟到落晖。
良游欣素侣,越岭骋幽暇。
眷兹云外峰,尘缨罕策驾。
缘阶泻碧泉,古树卧残柘。
旧闻此海眼,真僧夺龙舍。
灵迹信有无,蜿蜒见犹乍。
阳坞竹还青,春渚梅未谢。
栖宿倘岩扉,潺湲响清夜。
园林数武地,孤村自杳霭。
人间烟火中,兴在沧洲外。
言招栗里翁,赏心有同会。
祖龙烈燄燔天地,断简残篇尽捐弃。
诸儒白骨成山丘,仓颉史籀夜垂泪。
上蔡李斯甘罪首,忍使万古斯文坠。
天遗一老在人间,火然不到胸中字。
须臾赤帝重瞳来,阿房一炬咸阳灰。
表章经学汉文出,诏求耆旧过徂徕。
是时先生耄且病,以口代手鸿濛开。
二十九篇尚书备,配享立庙何崔嵬。
我来再拜心徬徨,侧身望古涕沾裳。
避秦博士穷独叟,姚虞三代今未亡。
庞眉碧眼具冕服,丹青满壁生辉光。
有女被绣珥明珰,受书掌故拱其旁。
丰碑古篆不可详,诸生俎豆歌乐章,灵旗髣髴来翱翔。
别绪不可理,茫茫失所思。
断篷吹更远,疲马策难驰。
脱赠平生意,殷勤去后期。
三湘风雨夜,应有梦君时。