读书

欧阳修〔宋朝〕

吾生本寒儒,老尚把书卷。
眼力虽已疲,心意殊未倦。
正经首唐虞,伪说起秦汉。
篇章异句读,解诂及笺传。
是非自相攻,去取在勇断。
初如两军交,乘胜方酣战。
当其旗鼓催,不觉人马汗。
至哉天下乐,终日在几案。
念昔始从师,力学希仕宦。
岂敢取声名,惟期脱贫贱。
忘食日已晡,燃薪夜侵旦。
谓言得志后,便可焚笔砚。
少偿辛苦时,惟事寝与饭。
岁月不我留,一生今过半。
中间尝忝窃,内外职文翰。
官荣日清近,廪给亦丰羡。
人情慎所习,酖毒比安宴。
渐追时俗流,稍稍学营办。
杯盘穷水陆,宾客罗俊彦。
自从中年来,人事攻百箭。
非惟职有忧,亦自老可叹。
形骸苦衰病,心志亦退懦。
前时可喜事,闭眼不欲见。
惟寻旧读书,简编多朽断。
古人重温故,官事幸有间。
乃知读书勤,其乐固无限。
少而干禄利,老用忘忧患。
又知物贵久,至宝见百鍊。
纷华暂时好,俯仰浮云散。
淡泊味愈长,始终殊不变。
何时乞残骸,万一免罪谴。
买书载舟归,筑室颍水岸。
平生颇论述,铨次加点窜。
庶几垂后世,不默死刍豢。
信哉蠹书鱼,韩子语非讪。

拼音解读

wú shēng běn hán rú ,lǎo shàng bǎ shū juàn 。
yǎn lì suī yǐ pí ,xīn yì shū wèi juàn 。
zhèng jīng shǒu táng yú ,wěi shuō qǐ qín hàn 。
piān zhāng yì jù dú ,jiě gǔ jí jiān chuán 。
shì fēi zì xiàng gōng ,qù qǔ zài yǒng duàn 。
chū rú liǎng jun1 jiāo ,chéng shèng fāng hān zhàn 。
dāng qí qí gǔ cuī ,bú jiào rén mǎ hàn 。
zhì zāi tiān xià lè ,zhōng rì zài jǐ àn 。
niàn xī shǐ cóng shī ,lì xué xī shì huàn 。
qǐ gǎn qǔ shēng míng ,wéi qī tuō pín jiàn 。
wàng shí rì yǐ bū ,rán xīn yè qīn dàn 。
wèi yán dé zhì hòu ,biàn kě fén bǐ yàn 。
shǎo cháng xīn kǔ shí ,wéi shì qǐn yǔ fàn 。
suì yuè bú wǒ liú ,yī shēng jīn guò bàn 。
zhōng jiān cháng tiǎn qiè ,nèi wài zhí wén hàn 。
guān róng rì qīng jìn ,lǐn gěi yì fēng xiàn 。
rén qíng shèn suǒ xí ,dān dú bǐ ān yàn 。
jiàn zhuī shí sú liú ,shāo shāo xué yíng bàn 。
bēi pán qióng shuǐ lù ,bīn kè luó jun4 yàn 。
zì cóng zhōng nián lái ,rén shì gōng bǎi jiàn 。
fēi wéi zhí yǒu yōu ,yì zì lǎo kě tàn 。
xíng hái kǔ shuāi bìng ,xīn zhì yì tuì nuò 。
qián shí kě xǐ shì ,bì yǎn bú yù jiàn 。
wéi xún jiù dú shū ,jiǎn biān duō xiǔ duàn 。
gǔ rén zhòng wēn gù ,guān shì xìng yǒu jiān 。
nǎi zhī dú shū qín ,qí lè gù wú xiàn 。
shǎo ér gàn lù lì ,lǎo yòng wàng yōu huàn 。
yòu zhī wù guì jiǔ ,zhì bǎo jiàn bǎi liàn 。
fēn huá zàn shí hǎo ,fǔ yǎng fú yún sàn 。
dàn bó wèi yù zhǎng ,shǐ zhōng shū bú biàn 。
hé shí qǐ cán hái ,wàn yī miǎn zuì qiǎn 。
mǎi shū zǎi zhōu guī ,zhù shì yǐng shuǐ àn 。
píng shēng pō lùn shù ,quán cì jiā diǎn cuàn 。
shù jǐ chuí hòu shì ,bú mò sǐ chú huàn 。
xìn zāi dù shū yú ,hán zǐ yǔ fēi shàn 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《读书》作者:欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072) 字永叔,号醉翁,晚号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。欧阳观子。少贫,从母郑氏学。仁宗天圣八年进士。调西京推官,与尹洙、梅尧臣以歌诗唱和。景祐间为馆阁校勘,作文为范仲淹辩,贬夷陵令。庆历中召知谏院,改右正言、知制诰,赞助新政。新政失败,上疏反对罢范仲淹政事,出知滁、扬、颍等州。召为翰林学士。嘉祐二年知贡举,倡古文,排抑“太学体”,文风大变。五年,擢枢密副使,次年拜参知政事。英宗初,以尊英宗父濮王为皇,起濮议之争。神宗立,请出知毫、青、蔡三州。以反对王安石新法,坚请致仕。能诗词文各体,为当时古文运动领袖,后人称唐宋八大家之一。平生奖掖后进,曾巩、王安石、苏洵父子俱受其称誉。亦擅史学,与宋祁等修《新唐书》,自撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《集古录》、《六一词》等。►1171篇诗文

古诗韵典网提供《读书》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《读书》出自欧阳修的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/15990.html