含笑花赋

李纲〔宋朝〕

南方花木之美者,莫若含笑。

绿叶素荣,其香郁然。

是花也,方蒙恩而入幸,价重一时,故感而为之赋。

其辞曰:
夫何嘉木之姝嫭兮,蔼芬馥之芳容。

结孤根于暖地兮,披素艳于幽丛。

炫丽景之迟迟兮,浥零露之浓浓。

默凝情而不语兮,独含笑于春空。

其笑伊何?

粲兮巧倩。

洞户初启,曲栏乍见。

惊邻女之窥墙。

疑宠姬之教战。

鄙妖姿之龋齿,谢啼妆之半面。

态有馀情,忽焉改观。

国香无敌,秀色可餐。

抱贞洁之雅志,舒婉娈之欢颜。

宁解颐而启齿,方堕珥而欹冠。

苞温润以如玉,吐芬芳其若兰。

俯者如羞,仰者如喜。

向日嫣然,临风莞尔。

岂褰帏而观跛,将忘怀于射雉。

轻可买之千金,重回眸之百媚。

拔类迈伦,孰与为比。

泛潋酷烈,绰约婵娟。

翠叶拥鬓,绿萼承颧。

嗅之弥馨,察之愈妍。

信色香之俱美,何扈芷而握荃。

若夫萱草忘忧,合欢蠲忿。

采杜若于洲中,搴芙蓉于泽畔。

蓺菊百畦,滋蕙九畹。

絜长度美,固不可一概而论也。

方将移自南国,置之玉堂。

违霜霰之凄冷,依日月之末光。

凭雕槛而凝彩,度芝阁而飘香。

破颜一笑,掩乎群芳。

诚可以承天宠而植椒房者乎!

拼音解读

nán fāng huā mù zhī měi zhě ,mò ruò hán xiào 。

lǜ yè sù róng ,qí xiāng yù rán 。

shì huā yě ,fāng méng ēn ér rù xìng ,jià zhòng yī shí ,gù gǎn ér wéi zhī fù 。

qí cí yuē :
fū hé jiā mù zhī shū hù xī ,ǎi fēn fù zhī fāng róng 。

jié gū gēn yú nuǎn dì xī ,pī sù yàn yú yōu cóng 。

xuàn lì jǐng zhī chí chí xī ,yì líng lù zhī nóng nóng 。

mò níng qíng ér bú yǔ xī ,dú hán xiào yú chūn kōng 。

qí xiào yī hé ?

càn xī qiǎo qiàn 。

dòng hù chū qǐ ,qǔ lán zhà jiàn 。

jīng lín nǚ zhī kuī qiáng 。

yí chǒng jī zhī jiāo zhàn 。

bǐ yāo zī zhī qǔ chǐ ,xiè tí zhuāng zhī bàn miàn 。

tài yǒu yú qíng ,hū yān gǎi guān 。

guó xiāng wú dí ,xiù sè kě cān 。

bào zhēn jié zhī yǎ zhì ,shū wǎn luán zhī huān yán 。

níng jiě yí ér qǐ chǐ ,fāng duò ěr ér yī guàn 。

bāo wēn rùn yǐ rú yù ,tǔ fēn fāng qí ruò lán 。

fǔ zhě rú xiū ,yǎng zhě rú xǐ 。

xiàng rì yān rán ,lín fēng wǎn ěr 。

qǐ qiān wéi ér guān bǒ ,jiāng wàng huái yú shè zhì 。

qīng kě mǎi zhī qiān jīn ,zhòng huí móu zhī bǎi mèi 。

bá lèi mài lún ,shú yǔ wéi bǐ 。

fàn liàn kù liè ,chāo yuē chán juān 。

cuì yè yōng bìn ,lǜ è chéng quán 。

xiù zhī mí xīn ,chá zhī yù yán 。

xìn sè xiāng zhī jù měi ,hé hù zhǐ ér wò quán 。

ruò fū xuān cǎo wàng yōu ,hé huān juān fèn 。

cǎi dù ruò yú zhōu zhōng ,qiān fú róng yú zé pàn 。

yì jú bǎi qí ,zī huì jiǔ wǎn 。

jié zhǎng dù měi ,gù bú kě yī gài ér lùn yě 。

fāng jiāng yí zì nán guó ,zhì zhī yù táng 。

wéi shuāng xiàn zhī qī lěng ,yī rì yuè zhī mò guāng 。

píng diāo kǎn ér níng cǎi ,dù zhī gé ér piāo xiāng 。

pò yán yī xiào ,yǎn hū qún fāng 。

chéng kě yǐ chéng tiān chǒng ér zhí jiāo fáng zhě hū !
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《含笑花赋》作者:李纲

李纲

李纲(1083—1140) 宋代官员、抗金名臣、学者。字伯纪,号梁溪先生。常州无锡人,祖籍福建邵武。政和二年(1112)进士,官至太常少卿。宋钦宗时,授兵部侍郎、尚书右丞。宋高宗时起用为相,曾力图革新内政,仅七十七天即遭罢免。绍兴二年(1132)复起为湖南宣抚使兼知潭州,旋又遭免职。卒赠少师,赠陇西郡开国公,谥忠定。工诗文,亦能词,著述甚多,有《梁溪先生文集》《梁溪词》等。建炎元年(1127)后,李纲罢相贬居鄂州,曾作《次通城送季言弟还锡山二首》,有“渚宫此去无他地,怅望自登黄鹤楼”之句,后又作《怀季言弟并简仲辅叔易》长诗,有“凭高欲望远,独上黄鹤楼”之句。►1669篇诗文

古诗韵典网提供《含笑花赋》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《含笑花赋》出自李纲的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/180022.html