鲲鹏未化忽拓翼,地老天荒云海幽。
箧中尝秘上赐墨,紫金泥印双脊虬。
名题廷圭姓氏李,此物未省何年留。
纹如坚犀刮不动,铿铿触砚苍烟浮。
蜀笺洒落黑胜漆,欲论所直真难酬。
麟儿字法肖家学,珍绨宝匣深藏收。
并刀截断辄分我,始信明珠今暗投。
嗟予吟笔久已阁,辩舌倒卷刚肠柔。
书陈北阙上印绂,志乐南亩亲锄耰。
得君赐墨竟安用,捧玩反覆增予羞。
况君绿发眸子莹,才业自副朝廷求。
研磨煤麝染谏草,扶擿世病苍生瘳。
名成功遂取上笏,世阀光焰垂千秋。
莫如老钝默将死,再拜谢贶长江头。
郭祥正(1035——1113),字功父,自号谢公山人,又号漳南浪士,太平州当涂(今安徽当涂)人。少有诗声,梅尧臣以比李太白。庆历中举进士,熙宁中知武冈县,签书保信军节度判官,以殿中丞致仕。后复出,元丰中通判汀州,元祐三年知端州。弃去,隐于青山县,政和三年卒,年七十九。祥正诗格俊逸似李白,同时人梅尧臣誉之为“真太白后身”。有《青山集》三十卷。►1427篇诗文
古诗韵典网提供《谢馀干陆宰惠李廷圭墨》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《谢馀干陆宰惠李廷圭墨》出自郭祥正的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/190472.html
新楼与客一凭栏,眼界方惊阿堵宽。
峡石倚天开玉垒,清淮浮日洗金丸。
少陵才力吟非易,摩诘工夫画亦难。
向晚西风吹坐急,欲凭鸿鹄借修翰。
鲜鲤江湖味,香醪日月春。
抚循时有赠,饱暖遂忘贫。
玉缕空投箸,金波漫入唇。
交情今乃见,晚节共松筠。
南出九江城,西下五老冈。
倏然一径二三里,流水散漫桃花香。
桃花回环蔽深屋,犬吠游人人扣竹。
青衣借问来何为,正是刘郎春酒熟。
刘郎不厌客,抚掌邀我曹。
西亭有榻醉可卧,下临大江万顷之洪涛。
长帆出没送孤鸟,月飞不过哀猿嗥。
更爱双剑峰,正落南窗外。
天公好仁不用武,太古光铓未磨淬。
谁怀邪佞心,见之胆应碎。
淮山在天末,寒青亦相对。
微风时一来,松柏摇苍佩。
顷刻神官驱黑龙,汹汹兴云变明晦。
地势虽高直可惊,酒行且止䏑休嘬。
刘郎顾我笑,为言向苦悲。
阴晴非汝职,不醉将畴归。
归来乎,频相过,西亭把酒共君歌。
亭上客送客,江头山映山。
白醪须酌尽,彩凤欲飞还。
帆转疏林外,烟生远渚间。
离愁自堆积,辄莫唱阳关。
邂逅相逢瘴海头,白云黄菊漫迟留。
他年江浙能寻我,多在芦花拟钓舟。