高能出苍旻,卑不厌藜藋。
阴静偶暂处,影迹两莫吊。
息踵真人徒,息喉愚者绍。
方同造物言,万变领枢要。
既能无怛化,勿凿混沌窍。
百家拾其馀,所得及遗溺。
至音听以气,世或昧此调。
不见杏坛讲,犹为渔父诮。
君看泰山顶,半夜日先照。
惟逢蒋颖叔,沉默造玄窔。
落笔逾万言,严密若诰诏。
嗟予久聋瘖,此道雅未剽。
一昨闻君谈,神悟百骸疗。
人忘道术游,鱼忘江海跳。
昭亭果见期,为子发长啸。
郭祥正(1035——1113),字功父,自号谢公山人,又号漳南浪士,太平州当涂(今安徽当涂)人。少有诗声,梅尧臣以比李太白。庆历中举进士,熙宁中知武冈县,签书保信军节度判官,以殿中丞致仕。后复出,元丰中通判汀州,元祐三年知端州。弃去,隐于青山县,政和三年卒,年七十九。祥正诗格俊逸似李白,同时人梅尧臣誉之为“真太白后身”。有《青山集》三十卷。►1427篇诗文
古诗韵典网提供《酬颖叔见寄》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《酬颖叔见寄》出自郭祥正的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/190741.html
西斋吾所构,檐角颇依林。
潇洒松篁影,暄和燕雀音。
青春那肯住,白发任相侵。
稍悟渊明乐,时时抚素琴。
盥手天池水,熏毫海渚香。
翻成多少帙,台石尚辉光。
春归漳岸扑晴岚,紫燕黄鹂若纵谈。
自愧不才甘薄禄,喜逢佳客解羸骖。
仙山有路终难继,海品论珍昔未谙。
地胜人醇真可乐,梦魂无复忆江南。
谁来蹑高步,幽径已荒凉。
落叶无人扫,哀猿空断肠。
苍山冻云犹未消,君骑瘦马来飘飘。
入门下马与我语,琅琅满室鸣箫韶。
一官初得遭猛守,十年困辱朱颜凋。
恨无田园即长往,醉卧白日歌唐尧。
去干斗粟活妻子,谁念尘滓污琼瑶。
相逢太息不能已,解衣贳酒愁魂消。
红梅零落雪霜洗,苍雁蹭蹬狐狸蹻。
男儿功名顾有命,太公七十方渔樵。
否极泰来如覆手,阔步自此凌烟霄。
侧闻丞相开东阁,肯使斯人重折腰。