传之晋伯明,独步入豫章。
一登上蓝座,日月迥辉光。
问法瞻丈室,方广不可量。
人人得甘露,灌顶心清凉。
又通世俗书,落笔皆文章。
众鸟难悉名,卓然唯凤凰。
羽仪下云霄,五色在山冈。
先帝昔临御,京城开宝坊。
明诏求法才,众老争低昂。
惟师不妄念,安之如太行。
乃知北远师,驾幸不下床。
所传信匪讹,千载两相望。
篁竹架清风,乔松裛寒霜。
回心剃须发,永愿陪翱翔。
郭祥正(1035——1113),字功父,自号谢公山人,又号漳南浪士,太平州当涂(今安徽当涂)人。少有诗声,梅尧臣以比李太白。庆历中举进士,熙宁中知武冈县,签书保信军节度判官,以殿中丞致仕。后复出,元丰中通判汀州,元祐三年知端州。弃去,隐于青山县,政和三年卒,年七十九。祥正诗格俊逸似李白,同时人梅尧臣誉之为“真太白后身”。有《青山集》三十卷。►1427篇诗文
古诗韵典网提供《赠上蓝晋禅师》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赠上蓝晋禅师》出自郭祥正的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/190815.html
羌庐初在望,复忆柴桑翁。
醉来卧磐石,闷默天地通。
不入惠远社,自弹无弦桐。
悠悠出谷云,漠漠栖林风。
傍岩片月白,落磴寒泉洪。
此意非眺听,遥知与君同。
前年九日别家时,黄菊才开一两枝。
今岁重阳归未得,却寻莲社步迟迟。
马萧萧,车轣轣,道上行人半相识。
识面虽多心友难,沧海可量人莫测。
君不见张陈昔日刎颈交,临阵弯弓返相射。
又不见坐中耳语程将军,背骂一钱犹不直。
噫吁嚱,休休休。
猿鸟可为伴,麋鹿可与游。
春日晴晖晖,春风思悠悠。
春泉滑涓涓,春林碧柔柔。
行止任所适,歌啸忘吾忧。
逢人辄掩口,语发多为雠。
至宝岂无源,源深人姓钱。
直须朝海去,馀派保千年。
夕阳在窗户,凉气何处来。
微风泛庭柯,萧萧历空阶。
抱琴一写之,冰霜溅孤怀。
但惜对樽酌,而无良友偕。
聊将幽独思,滔滔寄长淮。