王以宁〔宋朝〕
道人善懋作鸿钟,其权千钧庞且崇。
铿鋐震叠馀隐隆,声满法界无边中。
警悟人天及鱼龙,幽阴渺莽开惛聋。
圆音动寂惧昆虫,闻所闻尽觉亦空。
大檀范氏暨众功,无尽之福垂无穷。
王以宁〔宋朝〕
古诗韵典网提供《马王庙钟铭》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《马王庙钟铭》出自王以宁的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/195091.html
天工何意,碎琼珰玉佩,书空千尺。
箬笠蓑衫扁舟下,淮口烟林如织。
飞观嶙峋,子亭突兀,影浸澄淮碧。
纶巾鹤氅,是谁独笑携策。
遥想易水燕山,有人方醉赏,六花如席。
云重天低酣歌罢,胆壮乾坤犹窄。
射雉归来,铁鳞十万,踏碎千山白。
紫箫声断,唤回春满南陌。
晚烟凝碧。
渐渔村山市,人归寂寂。
有客飞舟还顾访,应讶纶巾攲侧。
得意忘年,推诚投分,高论追元白。
英标逸气,笑予穷抱真策。
兴尽又复言归,秋风分袂,浩荡思无极。
咫尺昭山明翠壁,那知中隐咸籍。
说梦难听,闭门寻梦,肯念栖萍迹。
浪吟狂醉,几时还共重得。
山耸方壶,潮通碧海,江东自昔名家。
玉真仙子,珰佩粲朝霞。
一种天香胜味,笑杨梅、不数枇杷。
难模写,牟尼妙质,光透紫丹砂。
咨嗟。
如此辈,不知何为,留滞天涯。
料甘心远引,无意纷华。
一任姚黄魏紫,供吟赏、银烛笼纱。
南游士,日餐千颗,不愿九霞车。
帝乙何年骑玉龙。
武夷仙伯笑相从。
长庚瑞应游仙梦,碧藕花开解愠风。
歌既醉,乐元丰。
明良相悦寿无穷。
野人更有深深祝,笑指三台十八公。
千古南阳,刘郎乡国,依约楚俗秦风。
英姿豪气,耆旧笑谈中。
珰佩来从帝所,许洲花、潭菊从容。
霜秋晓,凉生日观,极目送飞鸿。
主公。
天下士,挥毫万字,一饮千钟。
醉高歌起舞,唤醒人龙。
我自人间漫浪,平生事、南北西东。
辞公去,寒眸激电,曾识小安丰。