王炎〔宋朝〕
落日行湖尾,重袍不禦寒。
乱流横短棹,入暝解征鞍。
梅瘦觉春未,雁来知岁残。
何时休跋履,犹幸得平安。
乱流横短棹,入暝解征鞍。
梅瘦觉春未,雁来知岁残。
何时休跋履,犹幸得平安。
古诗韵典网提供《行湖路》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《行湖路》出自王炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/195495.html
萧寺经新雨,山间六月清。
松梢凝翠滴,蕉叶自风生。
古塔岿然在,僧鱼冷不鸣。
旅怀多感激,高树又蝉声。
曝背茅檐下,驱寒得晓晴。
杜门来客少,开卷此心清。
晦迹存吾道,端居阅世情。
南山无改色,相对免将迎。
云暝雨将雪,天低风正寒。
简书端可畏,行李不遑安。
要路飞腾好,穷途进取难。
折腰徒自苦,吾亦悔儒冠。
见说南山下,云霞好隐居。
草深幽径断,心远俗人疏。
倚杖时观穫,焚香只读书。
宦游无此乐,令我忆吾庐。
邪径趋时捷,端心恶此名。
长衢贵高步,大路自规行。
且虑萦纡僻,将求坦荡情。
讵同流俗好,方保立身贞。
远迹如违险,修仁在履平。
始知夫子道,从此得坚诚。