王奕〔宋朝〕
甲子三千六百期,此山崒嵂起何时。
雄吞海渎金狮子,霸断吴门铁犍儿。
水镜照空三国恨,浪鼋撞破六朝悲。
后来尽有无穷事,留与他年再赋诗。
雄吞海渎金狮子,霸断吴门铁犍儿。
水镜照空三国恨,浪鼋撞破六朝悲。
后来尽有无穷事,留与他年再赋诗。
古诗韵典网提供《题焦山吸江亭》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《题焦山吸江亭》出自王奕的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/195991.html
少小从师读鲁书,几回掩卷想风雩。
得游邹鲁圣贤地,谁创华夷道德涂。
地势虽然有离合,脚跟却莫放模糊。
不知江右明经士,曾识春秋两字无。
蚩尤一梦四千年,涿鹿如今又不然。
栅上悬丝重放下,草门朽骨尚高眠。
升乌沉兔人今古,点鹊痴蝉事后先。
醉插黄花供一笑,谁知吟客是乔仙。
仙去琼花不见根,津桥明月共谁论。
百馀载作江藩翰,十几年来蓟户门。
淮海楼头诸老眼,平山堂外六军魂。
翻愁吴楚空遗彦,作史无人岁月昏。
周纪唐纲一线间,旋乾容易转坤难。
不将庙祔来雄辨,焉得宗祧可再安。
国事固当元老定,德碑留与具臣看。
寄言彭泽亲民者,须学好人为好官。
王子归邹鲁,知公隐德乡。
道为千载惜,身抱六经藏。
青壁丹崖远,黄花白骨香。
百年交一臂,悔不拜庞床。