上凌层汉直咫尺,下视列岫真儿曹。
此山万古储胜迹,年年人庆东平日。
谁知此岳复降神,钟作南州人第一。
我公之生超凡尘,申甫当年应此身。
岳之大兮公器宇,岳之秀兮公精神。
平生节义磨天地,冰雪丰姿了无翳。
词锋凛凛人胆寒,少年斫却月中桂。
人指杭川水绕东,于今清澈亦如公。
太平官府能重创,等闲清兴独哦松。
他年三凤成名了,笑道双亲犹未老。
料应坐席煖方生,又赴九天紫泥诏。
金鸭香浓庆诞神,好看戏䌽满堂新。
不须把酒殷勤祝,岳算从来无尽春。
洪咨夔(1176—1236),字舜俞,号平斋,临安府于潜(今浙江临安西)人。嘉定二年中进士第,授如皋主簿,历饶州教授、南外宗学教授。尝应博学宏词科,直院庄夏举自代。出为淮东幕僚,历成都通判、知龙州。入朝,为秘书郎,迁金部员外郎。直言政事,忤权臣史弥远意,罢职而归。弥远死,召拜监察御史。力请权归人主,政出中书,复劾罢枢密使薛极等,一时朝纲大振。端平初,擢殿中侍御史,迁中书舍人,俄兼直学士院,复迁吏部侍郎、给事中,进刑部尚书,拜翰林学士、知制诰。三年卒,年六十一,谥忠文。有《平斋集》、《春秋说》等。►1032篇诗文
古诗韵典网提供《寿刘丞》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《寿刘丞》出自洪咨夔的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/210820.html
未得之乎一字力;只因而已十年闲。
凤生丹山西,来为太平符。
矫立青琅玕,祥云蔚相扶。
一鸣合箫韶,再鸣应驺虞。
散为清明风,万象皆敷与。
色举抑何决,矢脱金仆姑。
戛摩参旗高,可望不可呼。
穿花迷娇雉,唼藻戏乳凫。
搔首重太息,春阴渺江湖。
晨鸡未号霜塞涂,前村后村递招呼。
长镵短篝采葛去,冰满髯鬓风无襦。
频年米贱置不问,高藤稠叶青扶疏。
但闻酒渴欲吞海,一片两片甘于酥。
山深土厚雨露足,造物巧为凶年储。
纸钱挂树跪致祝,地媪发閟何其都。
初疑大泽龙蛇蛰,又疑京观鲸鲵屠。
防风氏骨硕且大,母陀罗臂脩而腴。
赪肩下山日未晡,候门迎路欢妻孥。
松明燃火塼地炉,且削且捣投冰壶。
细如桄榔滑如菰,白如人面柔如肤。
和以粉米随所须,饼饵其精饭其粗。
潦田不收野草枯,饥虎藉此犹能驱。
蕨萁札耳皆可糈,征自葛始功莫逾。
小儿媚灶愁眉舒,大儿捧盎还嗟吁。
青青之麦何时须,长葛尽矣吾谁餔。
呜呼富青州,黄承事,古人有,今人无。
醉摩便腹视饿夫,以腹揣腹心安乎。
自洗洮州绿,闲题柿叶红。
一尘空水月,百念老霜风。
钝菊凄犹蕾,颠桃艳已丛。
斡流千万变,谁实主鸿濛。
撇濆梢涡稳下舟,狼牙鹿角又黄牛。
儿曹脱险欢呶甚,数到家山十二州。