登应州古城赋

宋庠〔宋朝〕

何兹城之巑岏兮,据东北之山巅。

扼三关之走集兮,眺七泽之敞閒。

乔木矗其雄立兮,森䔿䔿而刺天。

翔风薄而长吟兮,杂下濑之潺潺。

南陵渐具坡岮兮,尽渺渺之云烟。

于是太阳启晖,六幕澄霁。

春塍如绣,春树如荠。

啼鸟坏堞,苍烟故垒,登高远望,使人心瘁。

在昔峻宇层构,雕枌绣楣,车争水度,盖逐鸿飞。

鼓钟沸涌,冠剑陆离。

抗障日之长袂,艳从风之罗衣。

至矣哉!

合从缔交,结俦附党。

兵略地而鼓行,师椎牛而人飨。

枭鸣牙中,梯舞楼上。

出万死而徇国,俟千级而邀赏。

莫不光沉景灭,魂断心折。

千蒿敛魂,野薙凝血。

同枯骨之死,安知誉尧而非桀哉!

但见灌丛宿楚,奥草多露。

城狐不薰,台鹿时聚。

虎肉委蹊,豺牙当路。

狖失水而号烟,鼯投林而啸雨。

遇发冢之《诗》《书》,对忧心之禾黍。

曲池既已平,高台又以倾。

古馗时见,荒榛自生。

丛祠阴坞,虚闻松声。

凝睇弭节,怅然内惊。

叹人事之递迁,孰长年之能执?

壮率欢以俱往,耄引悲而前集。

昔牛山之妄叹,顾二臣而饮泣。

使爽鸠之无死,非吾君之所及。

谅迭处而迭去,同寒暑之相袭。

况乃仆本恨人,触感增慕。

岁月逝矣,江山非故。

古既古而尝今,今虽今而将古。

天愁人兮安寄,日难挥而催暮。

命仆夫以效驾,吾将遵乎归路。

拼音解读

hé zī chéng zhī cuán wán xī ,jù dōng běi zhī shān diān 。

è sān guān zhī zǒu jí xī ,tiào qī zé zhī chǎng jiān 。

qiáo mù chù qí xióng lì xī ,sēn 䔿䔿ér cì tiān 。

xiáng fēng báo ér zhǎng yín xī ,zá xià lài zhī chán chán 。

nán líng jiàn jù pō tuó xī ,jìn miǎo miǎo zhī yún yān 。

yú shì tài yáng qǐ huī ,liù mù chéng jì 。

chūn chéng rú xiù ,chūn shù rú qí 。

tí niǎo huài dié ,cāng yān gù lěi ,dēng gāo yuǎn wàng ,shǐ rén xīn cuì 。

zài xī jun4 yǔ céng gòu ,diāo fén xiù méi ,chē zhēng shuǐ dù ,gài zhú hóng fēi 。

gǔ zhōng fèi yǒng ,guàn jiàn lù lí 。

kàng zhàng rì zhī zhǎng mèi ,yàn cóng fēng zhī luó yī 。

zhì yǐ zāi !

hé cóng dì jiāo ,jié chóu fù dǎng 。

bīng luè dì ér gǔ háng ,shī zhuī niú ér rén xiǎng 。

xiāo míng yá zhōng ,tī wǔ lóu shàng 。

chū wàn sǐ ér xùn guó ,sì qiān jí ér yāo shǎng 。

mò bú guāng chén jǐng miè ,hún duàn xīn shé 。

qiān hāo liǎn hún ,yě tì níng xuè 。

tóng kū gǔ zhī sǐ ,ān zhī yù yáo ér fēi jié zāi !

dàn jiàn guàn cóng xiǔ chǔ ,ào cǎo duō lù 。

chéng hú bú xūn ,tái lù shí jù 。

hǔ ròu wěi qī ,chái yá dāng lù 。

yòu shī shuǐ ér hào yān ,wú tóu lín ér xiào yǔ 。

yù fā zhǒng zhī 《shī 》《shū 》,duì yōu xīn zhī hé shǔ 。

qǔ chí jì yǐ píng ,gāo tái yòu yǐ qīng 。

gǔ kuí shí jiàn ,huāng zhēn zì shēng 。

cóng cí yīn wù ,xū wén sōng shēng 。

níng dì mǐ jiē ,chàng rán nèi jīng 。

tàn rén shì zhī dì qiān ,shú zhǎng nián zhī néng zhí ?

zhuàng lǜ huān yǐ jù wǎng ,mào yǐn bēi ér qián jí 。

xī niú shān zhī wàng tàn ,gù èr chén ér yǐn qì 。

shǐ shuǎng jiū zhī wú sǐ ,fēi wú jun1 zhī suǒ jí 。

liàng dié chù ér dié qù ,tóng hán shǔ zhī xiàng xí 。

kuàng nǎi pú běn hèn rén ,chù gǎn zēng mù 。

suì yuè shì yǐ ,jiāng shān fēi gù 。

gǔ jì gǔ ér cháng jīn ,jīn suī jīn ér jiāng gǔ 。

tiān chóu rén xī ān jì ,rì nán huī ér cuī mù 。

mìng pú fū yǐ xiào jià ,wú jiāng zūn hū guī lù 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《登应州古城赋》作者:宋庠

宋庠

宋庠(996—1066),字公序,原名郊,入仕后改名庠。开封雍丘(今河南杞县)人,后徙安州之安陆(今属湖北)。仁宗天圣二年(一○二四)进士,初仕襄州通判,召直史馆,历三司户部判官、同修起居注、左正言、翰林学士、参知政事、枢密使,官至同中书门下平章事,深为仁宗亲信。庆历三年(一○四三)因其子与匪人交结,出知河南府,徙知许州、河阳。不久召回任枢密使,与副使程戡不协,再出知郑州、相州。英宗即位,改知亳州,以司空致仕。治平三年卒,年七十一。谥元献。宋庠与其弟祁均以文学知名,著《国语补音》(存)、《纪年通谱》、《掖垣丛志》、《谈苑》等,有集四十卷。已散佚。►837篇诗文

古诗韵典网提供《登应州古城赋》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《登应州古城赋》出自宋庠的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/226246.html