令德山林尊,昭代丘园非。
达人解其趣,颇复择所归。
渊明傲世故,葛巾风攲攲。
偶随出岫云,戏作三径资。
少日辞吏去,新菊亲风期。
韩侯极简秀,早蒙当宁知。
未吐五色线,小试聊补遗。
高咏少司命,乘风载云旗。
一坐空无人,安能免深排。
昨来天东壁,少欲乘泰阶。
误随晓星去,流落天南陲。
得县篁竹中,簿领颇沈迷。
奈何训诰笔,反用催科为。
度堂痛扫溉,胜气自尔随。
风度窗户急,云生梁栋迟。
不减田园居,归去将安之。
窈窈青禁闼,沈沈黄金闺。
至尊下温诏,群公歌式微。
行矣戒徂两,长吟收夕霏。
李彭,宋南康军建昌人,字商老。李常从孙。博览强记,诗文富赡宏博,锤炼精研,颇多警句,名列江西诗派。与苏轼、张耒等相酬唱,与苏庠齐名,时称“苏李”。又工书,兼熔王羲之、颜真卿、柳公权等法于一体。有《日涉园集》。►750篇诗文
古诗韵典网提供《归来堂为韩子苍题》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《归来堂为韩子苍题》出自李彭的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/232463.html
往日风流京兆眉,却穿习薄败荷衣。
新诗浑作莺花语,只欠天街便面归。
鄱阳山水国,东南一都会。
朗玉得斯人,骎骎越流辈。
岛可不足吞,支许欲追配。
新诗如弦簧,窈眇歌一再。
远公得名喧宇宙,如意举堕渠不知。
何为啸聚野狐群,依经解义真成痴。
柴桑老翁挽不留,篮舆醉冲烟霭归。
由来却具一只眼,社中不著谢客儿。
白业许时露消息,鼻观参取初自谁。
饮光微笑总为此,至今留与后人疑。
彼美如花人,如花复如玉。
嫁作征人妻,别长欢日促。
拂掠可怜妆,翠袖抱幽独。
飞狐驿使断,交河无寸牍。
春著巩梅繁,风吹秦树绿。
草生森苯尊,谁能辨薋菉。
啼里花成子,愁间笋为竹。
雨滴翡翠帷,月上寒蛩褥。
稍知狭邪游,能忘窈窕淑。
新人工参差,故人勤杼轴。
慆堙为病媒,经纬有边幅。
苦言饷夫君,夫君当熟复。
告君君不知,我自蓺兰菊。
何许晚钟烟雨馀,花间蛱蝶舞蘧蘧。
莫将绝壑漱流齿,戏诵文园封禅书。