中有陈太丘,堂堂道弥广。
容我拜床下,凛然增妙想。
碧洞名家儿,侍立资开爽。
取琴为我弹,襟怀自恢朗。
兰芽弄徽弦,岩谷发佳响。
乃翁琮璧姿,风气日豪上。
一言犯台鼎,放逐金波涨。
郎君翠眉低,沉忧杂悲壮。
沧海连三山,攫醳共消长。
生雏有如此,十年违色养。
推手且罢休,夕岚横莽苍。
李彭,宋南康军建昌人,字商老。李常从孙。博览强记,诗文富赡宏博,锤炼精研,颇多警句,名列江西诗派。与苏轼、张耒等相酬唱,与苏庠齐名,时称“苏李”。又工书,兼熔王羲之、颜真卿、柳公权等法于一体。有《日涉园集》。►750篇诗文
古诗韵典网提供《听了公孙弹琴》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《听了公孙弹琴》出自李彭的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/232621.html
却笑思鲈脍,应须持蟹螯。
喜遇洪仲本于山南以蝉噪林逾静鸟鸣山更幽为韵作十诗寄之兼呈驹父 其十
倚杖览清旷,江皋事事幽。
战胜名义府,策勋逾彻侯。
世故每情得,尘缘成语偷。
长吟抚孤松,濯足清江流。
诸峰霭遐瞩,上与箕斗近。
西风吹人衣,萧然无畦畛。
烟霞入诗句,欲吐初未忍。
但恨数往来,幽栖愧真隐。
真隐如虚舟,渺渺姑乘流。
何须长卿慢,暮年称倦游。
钟鸣起菌阁,天上隐琼楼。
焉能诱松桂,旷怀且少留。
少留平生欢,看云复长叹。
芝兰念羯末,茧栗惟雍端。
倚松聊停策,意远萦层峦。
风驶烟尚积,雨歇云犹攒。
攒云本无心,孤猿响山阴。
俯瞰白鹿洞,仰窥紫霄岑。
何时携诸少,清盟可重寻。
仲子日边去,归鸦闻暮音。
喜遇洪仲本于山南以蝉噪林逾静鸟鸣山更幽为韵作十诗寄之兼呈驹父 其四
游目霄壤间,禀生不可逾。
企跃有定在,嗜好真殊途。
超诣方独往,安然钟鼎娱。
嗟彼强聒士,营营竟何如。
玉人皮里有阳秋,句入丹青顾虎头。
压倒何劳讥陆陆,老衰得懒欲休休。
支床梦破严城角,决眦风回落雁洲。
遣兴竟须桑落酒,谈间莫著畔牢愁。