阴崖绝壑鸟迹稀,扶藜纵观拂云霓。
心知丹毂赤吾族,要须爱身如爱玉。
三十六峰幽意足,何必鉴湖分一曲。
老仙宁上登封坛,一夜茧生双足间。
不知此图笔笔妙,岩峦映带冰霜颜。
集贤学士从省归,僧床卧观昼掩扉。
绣鞍那补尘化缁,不如卢郎驾鸿飞。
老色苍颜今采薇,故山风烟常满衣。
眼明见此社中客,尽谢东阡与西陌。
李彭,宋南康军建昌人,字商老。李常从孙。博览强记,诗文富赡宏博,锤炼精研,颇多警句,名列江西诗派。与苏轼、张耒等相酬唱,与苏庠齐名,时称“苏李”。又工书,兼熔王羲之、颜真卿、柳公权等法于一体。有《日涉园集》。►750篇诗文
古诗韵典网提供《题卢鸿草堂图》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《题卢鸿草堂图》出自李彭的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/232671.html
幽栖无热客,地僻自鸣蛙。
危楼一登眺,晚凉清兴赊。
疏林方寂历,恶木半槎牙。
五峰在北户,慰眼落玄花。
危樯渡洲渚,暮帆收日斜。
峦岗念徐稚,去及东吴瓜。
雪山轻几许,高士正浮楂。
南州苦牢落,秋鲈寒可叉。
愿怀张校尉,莫作贾长沙。
何繇致叩叩,翠柏故啼鸦。
何生复用涂字韵喜予从东坡游作三篇见寄次韵答之后篇柬刘壮舆 其二
东坡十年作谤书,多情杖屦作归涂。
雪堂公去颇削迹,来禽青李皆已枯。
秋风醉索武昌鱼,脚敲两舷声函胡。
只今诸生典刑在,他日明公游石渠。
丘林久矣自耘锄,罕识心劳瓜芋区。
不复论文传幼妇,安能索笔著潜夫。
蒲萄不饮熊耳杯,薰炉甘作橐驼坐。
胸中皎镜湛灵源,结习已空花自堕。
眼明见此除馑男,妙语时时零玉唾。
稻畦摩衲丈夫事,吾独知之胡不果。
钩章棘句竟何裨,徒遣诗人嘲饭颗。
简秀叹真长,韶润思阮裕。
眼中人物衰,政尔用金注。
吴产尚父孙,思脱尘中屦。
嗜学颇惊奇,于我实肺腑。
高材堪遗补,伐冰非所慕。
时于鼓吹间,自得鸣鹄句。
妙语随霜飙,识我丘园路。
赏音吾敢辞,当传太冲赋。