江心楼台浑欲沈,不独能高瓦棺阁。
晚山接天波面平,白鸥去边钟磬鸣。
云昏上头不可到,往来余怀今未宁。
楚狂澹墨扫绢素,澄神卧游知处所。
欲披雾牖寻野僧,反向烟汀辨江树。
新诗葱茜工于画,川岑想像高堂挂。
骅骝绝尘走千里,何劳远处幽并夜。
渐到浔阳不复前,安得仙山来眼边。
断非毗耶掌中取,直疑壶公谪处天。
新诗妙画真有益,张衡南都能毕力。
不如此诗气崷崒,却使丹青句中识。
李彭,宋南康军建昌人,字商老。李常从孙。博览强记,诗文富赡宏博,锤炼精研,颇多警句,名列江西诗派。与苏轼、张耒等相酬唱,与苏庠齐名,时称“苏李”。又工书,兼熔王羲之、颜真卿、柳公权等法于一体。有《日涉园集》。►750篇诗文
古诗韵典网提供《赋米芾所画金山图》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赋米芾所画金山图》出自李彭的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/232682.html
众草风来俱掩冉,惊红骇绿斗年芳。
崇兰秀发北窗下,燕坐时闻自在香。
五更山吐月,梦回人更幽。
风来虎溪寺,江动庾公楼。
鸡唤楚江曙,河残淮上秋。
倚梧成短句,仅欲不胜讴。
吕郎客秦淮,诗思翻秋涛。
徐郎憩灊峰,句压天柱高。
相此两公子,信是千人豪。
叔也往从之,似欲诉不遭。
探囊得长句,如取绥山桃。
疗饥非蒸砂,禦寒必绨袍。
一簪未著身,所得不补劳。
复为饥所驱,未许学卧陶。
穷军敌孤客,如在皋兰鏖。
几成刘文叔,须发变二毛。
支筇蹑草鞋,进退似桔槔。
引领长江西,沙头唤鱼舠。
金溪有谢侯,胸多略与韬。
天资类文靖,貌实中郎曹。
叔也往从之,攻愁解鞬櫜。
毋轻歌骊驹,不复吟畔牢。
待公稛载归,为我携蒲萄。
来赏傲霜菊,一尊浇老饕。
曩时谢仁祖,萧散北牗下。
捍拨响鹍弦,天际颇閒暇。
渊明曲肱卧,馀事眼不挂。
便欲俯羲皇,凉飙助矜诧。
纵观两郎传,明如丹青画。
独于避俗翁,英姿犹可借。
此翁多新诗,天成妙风雅。
不从人间来,句法殆神化。
伊予绿发时,奋舌谈王霸。
中岁懒问津,锐意学耕稼。
一往二十年,了不畏嘲骂。
性初嗜清醥,病见杯勺怕。
径作云窗眠,端回俗流驾。
缅怀吴朝歌,南州满声价。
虎脊天厩姿,未覆香罗帕。
顾我乃神交,素书每盈把。
何时逐飞盖,西园乐清夜。
微吟望天末,虚怀聊空写。
董侯本是古沈冥,风味澹然云水深。
见说修门和气满,何用涉江歌采菱。