操纵掌握间,殆似不容测。
惟人号最灵,研穷深探赜。
支干究生旺,更以形骸索。
摸骨与听声,个中更奇特。
无烦觌面知,祸福悉已白。
至理非口传,妙处从心得。
官君持此术,行尽山水国。
所历多巧中,一醉天地窄。
祇今天下士,何啻累千百。
纷纷肉食鄙,正须囊锥客。
仆仆尘埃中,岂无凤毛翮。
勿以朝野殊,穷通理不隔。
上方劳梦想,胡弗为指摘。
致君尧舜上,尔术光史册。
若共俗人言,怀抱真可惜。
李流谦(1123—1176)字无双,号澹斋,绵竹(今四川省绵竹)人,良臣子。以文学知名,尤酷嗜诗,尽取唐以来名辈之作,采其句之杰伟者,类而集之,名《诗林摘奇》。以荫补将仕郎,调成都府灵泉县尉、雅州教授。虞允文宣抚四川,置之幕下,颇有赞画。改奉议郎,通判潼川府。淳熙三年卒,年五十四。遗著由子廉矩编次为《澹斋集》八十九卷,已佚。►652篇诗文
古诗韵典网提供《赠听声上官术士》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赠听声上官术士》出自李流谦的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/237544.html
北风号霜脱群木,送客东门车万轴。
城中人家作儿啼,若为四角生华毂。
公今未上九天上,身虽去此犹在蜀。
边头张颐万虎兕,一食不饱吼振谷。
况闻天骄屡窥瞰,往往危机生隐伏。
欲宽九重宵旰念,分付若人一夔足。
钱如流水粟如雨,指顾之间叹神速。
公方揽辔使一道,百吏毛寒颈仍缩。
隳者振职污者澄,如临鬼神不敢渎。
峨冠置之一堂上,不劳折箠四夷服。
天生此材必此用,楩楠本为渠渠屋。
孤生蒙庇逾岁月,况复鸰原辱甄录。
明年春风二三月,更看枯根回寸绿。
万钧笔力等閒扛,占断溪山福已庞。
扑鼻寒梅香树树,照人新酿绿缸缸。
大严净社谁投足,小恕诗坛肯纳降。
莫为不侯空叹息,将军才气自无双。
诏书挥翰日边来,蜀有巨儒星杓魁。
胸中深博布河汉,舌底霹雳降霆雷。
先天溯流得绝派,大物不敢藏胚胎。
回薄一气在笼络,奇神怪魃生愁哀。
十年缚屋苍崖隈,脱帻掷去一笑咍。
刺史惊呼失匕箸,遮道自挽封章回。
先生闭门壁愈坚,高风一日兴浇颓。
矫然轻世岂我事,此学施用真难哉。
行止在天不在我,风动水涌如挽推。
嗣皇继圣登禹稷,岂有此士遗蒿莱。
二年劳公湖上行,看鹅酌酒春风台。
手摩婴雏斧贪猾,蛟鳄半束角与腮。
古人读易元用易,羲文秘妙今寒灰。
汉儒妖异陷荒阔,但与瞽史相喧豗。
子云晚出造根极,后生蜉撼轻嘲诙。
安乐老翁独稽首,玄钥直付先生开。
向来绪言见编简,去去勋业看崔嵬。
弥纶乃是第一手,下者乃取支崩摧。
宾阁顾予若嗟异,赠语愧乏珠琼瑰。
眼看飞帆不得去,天涯逐食嗟徘徊。
嗣圣承尧禹,图书未见之。
兵威轻破竹,天意决占龟。
燕雀甘藜莠,蛟龙或沼池。
但令无战伐,贫贱亦何辞。
十二仙人玉琢栏,带晴带雨总宜看。
东君不许寻常见,可忍狂风满地残。