君看牛羊践履地,岂有寸椽撑破屋。
我方撮发访耆旧,已闻定国多阴德。
昆峰荐璧渊出珠,天敕百灵介多福。
后来源委谁导之,刊木浚川君有力。
一官缚死不须说,天定胜人理则必。
鹓雏览辉下其庭,一举万里群鸟伏。
我耕我穫我其食,夸者流涎疑者夺。
桃李荫繁春不留,琼瑰梦断月空白。
煌煌貂冕侈殊渥,尚冀他时贲幽宅。
死而不忘谁者是,呜呼公乎妥沈魄。
李流谦(1123—1176)字无双,号澹斋,绵竹(今四川省绵竹)人,良臣子。以文学知名,尤酷嗜诗,尽取唐以来名辈之作,采其句之杰伟者,类而集之,名《诗林摘奇》。以荫补将仕郎,调成都府灵泉县尉、雅州教授。虞允文宣抚四川,置之幕下,颇有赞画。改奉议郎,通判潼川府。淳熙三年卒,年五十四。遗著由子廉矩编次为《澹斋集》八十九卷,已佚。►652篇诗文
古诗韵典网提供《挽张主簿》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《挽张主簿》出自李流谦的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/237643.html
二年客殊方,送君我乡邑。
岂不念家山,对此好风月。
何以慰羁旅,眼穿离鸿翼。
寄声贺父老,壶浆迓郊陌。
令君台阁人,九霄帝不隔。
新书严入县,驱骥就辕轭。
手持朱丝弦,欲奏南风律。
此意宁不佳,此事未易得。
姑置驯桑雉,先办绕床物。
相顾一大笑,浮我当举白。
长鱼随鳅虾,枯泽未容尺。
惊雷忽破地,起视已无迹。
春湖波如天,酒作鹅儿色。
映君眉间黄,领此醉勿惜。
明朝出门看,扁舟大江侧。
王正卿何道夫和嘉字韵诗至数十道夫赠予数篇晋卿亦赠一篇因次其韵凡六首 其五
越王飞观插天涯,小异何人识孟嘉。
别后文章尤造理,向来学术自成家。
诸生荐士皆时论,此道逢辰固国华。
行脱羁衔谢拘迫,云窗归理万签牙。
长忆君家得隽多,庭前桂树想婆娑。
岱云触石才肤寸,溟浸稽天但一波。
颇欲弛韝观纵击,可堪伏枥起悲歌。
人生泡焰都难据,惟有丰碑屹不磨。
持竿野叟踏帝腹,太史占星惊变色。
白衣山人侍黄衣,军中指点相叹息。
云龙契遇固畴曩,千载一合非人力。
羊裘眠沙竟何补,坐视生民自肥瘠。
功成乞身香案前,归侣松乔未为失。
我公学传无尽翁,束发英名撼区域。
杲日潜光众未睹,公独扶轮上霄极。
此时际会如二子,鼎铉钧衡本公物。
若为流落四十年,岂厌蓬壶薄瀛渤。
龙飞天子第一载,收召耆俊诚汲汲。
遥知问膳大明宫,论士到公先指屈。
追锋一日来剑外,破浪帆开矢离括。
朝廷未漆月支首,抱戈虎旅衣生虱。
嫠不恤纬忧宗周,宁有裙襦能念国。
堂堂甲兵满胸臆,可无奇谋宽旰食。
我故人子得深知,平生一镞未破镝。
欲随公去邈楚越,恨不身边插双翮。
叔孙区区进大猾,谬谓书生用奚益。
古来万里知戎情,何必缦胡半缝掖。
愿公入对明光宫,西南豪俊手推出。
我非其人敢觖望,市骏千金先市骨。
数峰遥指峡中山,渐喜岷峨气象还。
万里虎头华发将,只求生入玉门关。