独有首尾二暴星,角立昴氐争系标。
一生奇蹇良苦之,已分青云输年少。
每逢星史说经躔,探手止之头屡掉。
谈天一日叩斋扉,信口阳秋天下妙。
数灵不用蓍草占,机秘时将道眼照。
玄中巧夺君平胎,圣处深入浑沌窍。
俗人筹星乱如麻,蠡测管窥工窃剽。
听君谈唾如秦青,字字宫商合腔调。
如何孤身无所赏,萍梗风波任浮漂。
正缘苦泄造化机,真宰忌之神所诮。
方知多技故多穷,凡事皆然君莫笑。
虽然知己岂无人,试往京城谒权要。
一丝莫久牛蹄湾,沧海六鳌待君钓。
王迈(1185—1248),字实之,号臞轩,兴化军仙游(今福建仙游)人。从学于真德秀。登嘉定十年进士第。端平二年为潭州观察推官,历浙西安抚司干官、南外睦宗院教授。召试学士院,除秘书省正字。言者劾迈论政事过实,出通判漳州,复以上疏言时政之失免官。起通判赣州,改吉州,知邵武军。淳祐八年卒,年六十四,赠司农少卿。有《臞轩集》。►503篇诗文
古诗韵典网提供《赠术士陈谈天》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赠术士陈谈天》出自王迈的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/245459.html
炷艾剧炎火,端躬如泰山。
医师工指授,竖子觉毛寒。
铁脊梁须壮,银河水不乾。
明知宁忍痛,绝欲信为难。
中秋过后才十日,广寒侍人遭谴谪。
堕在人间富贵家,依前不离姮娥侧。
刘郎风流世所无,醉中饮啖无精粗。
三胎闻已俱孕秀,次第门外连悬弧。
老子释氏亲抱送,想应屡入维熊梦。
我今预作弄璋书,君须早办汤饼供。
君侯风谊薄云高,轸念征夫跋涉劳。
雅宴朝陪青玉案,馀欢晚属念珠曹。
向来惊下曾参杼,此去谁分范叔袍。
斋閤祈晴行有应,免教雪虐更风饕。
蛮触当战冲,蚌鹬据争境。
相持无了期,复命终归静。
人事苦纷拿,世态异炎冷。
远抱异俗观,照以清明景。
余生涉畏途,所至虞机阱。
求富耻执鞭,图名成画饼。
道侣得洪师,唤我梦中醒。
师如辟尘犀,神观最清警。
葆粹息天倪,运斤优匠郢。
结茅规数椽,讨胜事幽屏。
楹槛疏以明,规抚肃而整。
昼永篆飞烟,风来幡弄影。
开卷课黄庭,煮茶汲清井。
以静名其轩,会处心自省。
吾庐杂尘嚣,相望限一岭。
烦师缩地脉,得我便造请。
别来火云张,今见霜宇净。
寄诗当梅花,一笑师当领。
三贤千载共襟期,出处存亡同一时。
吾道非耶天讵测,斯人已矣我畴依。
希文若在甘为党,邢恕无知却背师。
坐此褫官吾不恨,恨他同传是韩非。