戴表元〔宋朝〕
路绝犹人迹,山空惟水声。
如何芳树里,不著杜鹃鸣。
笋市层层出,苗田寸寸耕。
缁流太清朴,亭榭不标名。
如何芳树里,不著杜鹃鸣。
笋市层层出,苗田寸寸耕。
缁流太清朴,亭榭不标名。
古诗韵典网提供《游登袋寺寺出茶笋甚佳独无杜鹃 其二》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《游登袋寺寺出茶笋甚佳独无杜鹃 其二》出自戴表元的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/245560.html
年少饥寒不足忧,笑谈有味自风流。
等閒辍赠两兔颖,待看修成五凤楼。
居官难得是全名,于守年多政转清。
身为素王扶坠户,手提赤子出饥坑。
使来公馆文书简,吏退私斋几砚横。
似此雍容好风度,天边看著绣衣行。
脱命归来意恍然,馀生堪喜亦堪怜。
财逢乱世真如土,人到穷途始信天。
问讯比邻晡爨后,呻吟儿女夜灯前。
明朝又作安西计,饭后谁家沁雪田。
白石青林底处无,侵云亦有小屠苏。
桔花飞尽不归去,挥汗江城看画图。
东阳方韶卿惠古意七篇久不得和五月二十六日将假馆宗阳桥稍有閒暇乃为次韵因寄讯彼中吴子善前辈 其五
作诗如挽船,学力乃篙橹。
向来牛耳盟,诸老肯多许。
玄晖云树荒,仲宣江海阻。
之子归未归,相思慰风雨。