戴表元〔宋朝〕
霜花一夜白,风叶满村黄。
欲出岁华老,相思江水长。
留枝遮鹊户,存蜜补蜂粮。
想见山行处,开窗新酒香。
欲出岁华老,相思江水长。
留枝遮鹊户,存蜜补蜂粮。
想见山行处,开窗新酒香。
古诗韵典网提供《顿寒怀单祥卿教谕》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《顿寒怀单祥卿教谕》出自戴表元的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/245563.html
莫怪诗翁不出山,诗多那得是山间。
清溪欲暖莺啼树,白日无人犬卧关。
不惜野花簪素发,时凭春酒转朱颜。
当年阮籍何曾达,直到途穷始哭还。
客路秋深又送迎,狂歌烂饮慰飘零。
风前数发茎茎白,马上看山段段青。
古穴无丹生洞气,高林有鹤避潮腥。
明年更欲三茅去,拟借新笺道德经。
大冠襜袂走纷纷,对面可容三斗尘。
便令眼识天下士,此子已胜寻常人。
山回水抱西峰寺,二十年前日日来。
一出居然负丘壑,深藏还此远风埃。
农樵识面逢多问,鱼鸟知心见不猜。
家世剡人须住剡,相寻未识百千回。
早识梁松拜,居成潘岳游。
一年归雁雨,四月落花秋。
溪味凉供酒,山声昼入舟。
归来停新语,莫但作吴讴。