诵公诗、大雅久不闻,吾衰竟谁陈。
自晋宋以来,隋唐而下,旁若无人。
光燄文章万丈,肯媚永王璘。
卓有汾阳老,抱丈人贞。
不是沉香亭上,谩题飞燕,蹴起靴尘。
安得锦袍西下,明月堕江滨。
青山冢、知几番风雨,雷霆走精神。
因过鲁,携一樽吊古,疑是前身。
自晋宋以来,隋唐而下,旁若无人。
光燄文章万丈,肯媚永王璘。
卓有汾阳老,抱丈人贞。
不是沉香亭上,谩题飞燕,蹴起靴尘。
安得锦袍西下,明月堕江滨。
青山冢、知几番风雨,雷霆走精神。
因过鲁,携一樽吊古,疑是前身。
王奕,字子陵,仙居(今属浙江)人。杜门著书,不求闻达。理宗淳祐间有诏索所著书。郡守荐之朝,不赴,卒。著有《西汉通志补正》、《多识录》等。事见清乾隆《瑞安县志》卷八。今录诗三首。►132篇诗文
古诗韵典网提供《八声甘州》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《八声甘州》出自王奕的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/250130.html
神仙无药可医狂,未死男儿未易量。
东海水应随血碧,西山薇亦逐名香。
君臣分义如能尽,天地鬼神终不忘。
自有人心香火在,不消畏垒与桐乡。
直上倚天楼。
怀哉古楚州。
黄河水、依旧东流。
千古兴亡多少事,分付与、白头鸥。
祖逖与留侯。
二公今在不。
眉尖上、莫带星愁。
笑拍危栏歌短阕,翁醉矣,且归休。
爱梅坐至夜三更,坐至三更意未平。
潜以晋来为己任,亮将汉去与天争。
是心或可道前哲,此理如何语后生。
莫笑书生穷到老,虽穷到老也留名。
铸金为蠡声犹泯,磨石为碑字亦漫。
杂杂万形归五化,烬馀方策更长存。
吾玄终不白,拗出老扬雄。
近日青衿绿发,转盼忽成翁。
缩首杞天坠地,极力虞渊取日,直欲入冯宫。
迂阔有如此,谁不笑王公。
十年后,数椽屋,隐琊峰。
人叹乾坤许大,醯瓮老山中。
于是泛淮航泗,于是沿邹过鲁,千古慕雩风。
造物既生我,斯道岂终穷。