又是禁城寒食,轻舟泛晴渌。
寻芳地,来去熟。
尚彷佛、大堤南北。
望杨柳、一片阴阴,摇曳新绿。
重访艳歌人,听取春声,犹是杜郎曲。
荡漾去年春色,深深杏花屋。
东风曾共宿。
记小刻、近窗新竹。
旧游远,沈醉归来,满院银烛。
王沂孙,字圣与,一字咏道,号碧山,又号中仙、玉笥山人,会稽(今浙江绍兴)人。与周密、唐珏诸公唱和。元至元中尝为庆元路学正(《延祐四明志》卷二)。以词著,有《花外集》,又名《碧山乐府》。►70篇诗文
古诗韵典网提供《应天长》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《应天长》出自王沂孙的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/250778.html
恰似断魂江上柳,越春深越瘦。
雨叶吟蝉,露草流萤,岁华将晚。
对静夜无眠,稀星散、时度绛河清浅。
甚处画角凄凉,引轻寒催燕。
西楼外,斜月未沈,风急雁行吹断。
此际怎消遣。
要相见、除非待梦见。
盈盈洞房泪眼,看人似、冷落过秋纨扇。
痛惜小院桐阴,空啼鸦零乱。
厌厌地,终日为伊,香愁粉怨。
霜楮刳皮,冰花擘茧,满腔絮湿湘帘。
抱瓮工夫,何须待吐吴蚕。
水香玉色难裁剪,更绣针、茸线休拈。
伴梅花,暗卷春风,斗帐孤眠。
篝熏鹊锦熊毡。
一任粉融脂涴,犹怯痴寒。
我睡方浓,笑他欠此清缘。
揉来细软烘烘暖,尽何妨、挟纩装绵。
酒魂醒,半榻梨云,记坐诗禅。
小庭荫碧,遇骤雨疏风,剩红如扫。
翠交径小。
问攀条弄蕊,有谁重到。
谩说青青,比似花时更好。
怎知道。
□一别汉南,遗恨多少。
清昼人悄悄。
任密护帘寒,暗迷窗晓。
旧盟误了。
又新枝嫩子,总随春老。
渐隔相思,极目长亭路杳。
扰怀抱。
听蒙茸、数声啼鸟。
晓霜初著青林,望中故国凄凉早。
萧萧渐积,纷纷犹坠,门荒径悄。
渭水风生,洞庭波起,几番秋杪。
想重崖半没,千峰尽出,山中路、无人到。
前度题红杳杳。
溯宫沟、暗流空绕。
啼螀未歇,飞鸿欲过,此时怀抱。
乱影翻窗,碎声敲砌,愁人多少。
望吾庐甚处,只应今夜,满庭谁扫。