张元干〔宋朝〕
不怕微霜点玉肌。
恨无流水照冰姿。
与君著意从头看,初见东南第一枝。
人散后,雪晴时。
陇头春色寄来迟。
使君本是花前客,莫怪殷勤为赋诗。
恨无流水照冰姿。
与君著意从头看,初见东南第一枝。
人散后,雪晴时。
陇头春色寄来迟。
使君本是花前客,莫怪殷勤为赋诗。
古诗韵典网提供《鹧鸪天》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《鹧鸪天》出自张元干的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/251585.html
花气天然百和芬。
仙风吹过海中春。
龙涎沈水总销魂。
清润巧萦金缕细,氤氲偏傍玉脂温。
别来长是惜馀熏。
睡起中庭月未蹉。
繁香随影上轻罗。
多情肯放一春过。
比似雪时犹带韵,不如梅处却缘多。
酒边枕畔奈愁何。
宝历祥开飞练上,青冥万里光。
石城形胜,秦淮风景,威凤来翔。
腊馀春色早,兆钓璜、贤佐兴王。
对熙旦,正格天同德,全魏分疆。
荧煌。
五云深处,化钧独运斗魁旁。
绣裳龙尾,千官师表,万事平章。
景钟文瑞世,醉尚方、难老金浆。
庆垂裳。
看云屏间坐,象笏堆床。
春晓轻雷,采蘋洲上清明雨。
乱云遮树。
暗澹江村路。
今夜归舟,绿润红香处。
遥山暮。
画楼何许。
唤取潮回去。
云气吞江卷夕阳。
白头波上电飞忙。
奔雷惊雨溅胡床。
玉节故人同壮观,锦囊公子更平章。
榕阴归梦十分凉。