红飞绿腻晴昼迟,木香满架柔条披。
芳菲过眼能几日,娱乐常少多忧悲。
东君归计何太早,四序光阴如电扫。
今年花谢复明年,祇使看花人易老。
萧然白发朱颜苍,竞春肯学儿童狂。
不如坐对岁寒木,清谈与客穷书囊。
芳菲过眼能几日,娱乐常少多忧悲。
东君归计何太早,四序光阴如电扫。
今年花谢复明年,祇使看花人易老。
萧然白发朱颜苍,竞春肯学儿童狂。
不如坐对岁寒木,清谈与客穷书囊。
卫宗武(?—1289),字淇父,自号九山,华亭(今上海松江)人。淳祐中历官尚书郎。开庆元年以奉议郎、监尚书六部门出知常州。终通议大夫。罢归,閒居三十馀年,以诗文自娱。入元不仕,至元二十六年卒。著有《秋声集》。►404篇诗文
古诗韵典网提供《春归》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《春归》出自卫宗武的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/259493.html
高眠纸帐思无尘,祇忆冰花入梦频。
斜倚溪山独标致,明分霜月倍精神。
瑞才六出先呈腊,香压群芳不敢春。
今古骚翁题不尽,孤山续笔属何人。
雨芽初试美于饴,尤胜新醅出榨时。
坐对青山两清绝,肝脾溢出百篇诗。
远岫烟光合,天寒欲敛昏。
栖鸦依古木,归艇入前村。
岸隔山藏寺,潮生水到门。
川原浑似旧,伫立暗销魂。
今古多纷攘,宇宙弥氛埃。
故友晨星然,往往沦劫灰。
幸得莫逆交,子舆从子来。
道义本契合,心迹无疑猜。
不徒千斛舟,置此坳堂杯。
动静必与俱,书林日徘徊。
一闻骊驹驾,黯然肠九回。
从今子陵台,目睫常嵬嵬。
可亲馀暇复奚为,雪霁何妨剩赋诗。
应怪玉峰还翳荟,更怜银屋变茅茨。
结成冰笋方连夜,散作檐花特顷时。
物物要知须返本,冰仍归水更何疑。