行泣念彼先人,上留田。
弟寒衣不蔽身,上留田。
兄富出乘华轩,上留田。
死而棺椁不全,上留田。
他人为葬古原,上留田。
我行见此孤坟,上留田。
白杨一何翻翻,上留田。
人生孰无弟昆,上留田。
尔独大义不敦,上留田。
邻人之歌悲不可闻,上留田。
高启(1336-1374) 明苏州府长洲人,字季迪,号槎轩。张士诚据吴时,隐居吴淞江青丘,自号青丘子。博览群书,工诗,尤精于史,与杨基、张羽、徐贲并称吴中四杰。其诗之才力声调,过三人远甚,为元明间一大家。又与王行等号“北郭十友”。洪武初,以荐参修《元史》,授翰林院国史编修官,并受命教授诸王。后擢户部右侍郎,自陈年少不敢当重任,辞归故里。时苏州知府魏观在张士诚宫址改修府治,获罪被诛。启曾为之作《上梁文》,有“龙蟠虎踞”四字,被疑为歌颂张士诚,连坐腰斩。有《高太史大全集》、《凫藻集》等。►1786篇诗文
古诗韵典网提供《上留田》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《上留田》出自高启的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/264095.html
嗟尔秋风,胡为来哉。
奏商律兮,瑟䫻而悲哀。
叩乔柯而陨叶,扫广路以清埃。
入班姬之永巷,过襄王之高台。
瑶琴自鸣,罗帏齐开。
马萧萧而嘶起,鸿嗷嗷以翔回。
使崩云骇浪振荡于白日兮,忽欲去而徘徊。
客有怀乡失职而对此者,恨盈襟而难裁。
但欲变天地之摇落,不知感节序之摧颓。
秋风生,归去来。
乍悬南楼榻,始布西斋筵。
西斋非吾庐,幽静亦可怜。
风牖竹袅袅,露庭菊鲜鲜。
图史左右陈,永日坐一毡。
婉娈数童子,哦诵当我前。
为尔竟寂寂,低回欲穷年。
读书将何为,乃与始志愆。
进无适时材,退乏负郭田。
我生非匏瓜,谋食有道焉。
苟得随群趋,顾此不稍贤。
饮馀解衣卧,毋嘲腹便便。
妾在当奉姑,郎行当报君。
男女各有役,死生从此分。
欲观汉坛符,东上缥缈峰。
葛花坠寒露,夕饮清心胸。
月出太湖水,鹤鸣空涧松。
真境久寂寥,苍苔閟灵踪。
尝闻绿毛叟,变化犹神龙。
世人岂得见,偶许樵夫逢。
攀险力易疲,探玄志难从。
归出白云外,空闻仙观钟。
横吹发哀声,江楼月正明。
伊州不堪听,都是故园情。