苍雪纷纷堕晴藓。
自当年诗酒,客里相逢,春尚好,鸥散烟波茂苑。
只今谁最老,种玉人间,消得梅花共清浅。
问我入山期,但恐山深,松风把红尘吹断。
望蓬莱、知隔几重云,料只隔中间,白云一片。
张炎(1248-1314)宋临安人,祖籍秦州成纪,字叔夏,号玉田,又号乐笑翁。张镃曾孙。幼承家学。宋亡,潜迹不仕,纵游浙东西及江南,曾至元大都,旋返,落拓以终。与周密交厚。工词,多写亡国之痛。研究声律,尤得神解。以春水词得名,人因号曰张春水。有《山中白云词》、《词源》、《乐府指迷》。►302篇诗文
古诗韵典网提供《洞仙歌 寄茅峰梁中砥》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《洞仙歌 寄茅峰梁中砥》出自张炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/267892.html
忆旧游 新朋故侣,诗酒迟留,吴山苍苍,渺渺兮余怀也。寄沈尧道诸公
记开帘过酒,隔水悬灯,款语梅边。
未了清游兴,又飘然独去,何处山川。
淡风暗收榆荚,吹下沈郎钱。
叹客里光阴,消磨艳冶,都在尊前。
留连。
殢人处,是镜曲窥莺,兰阜围泉。
醉拂珊瑚树,写百年幽恨,分付吟笺。
故乡几回飞梦,江雨夜凉船。
纵忘却归期,千山未必无杜鹃。
白发已如此,岁序更骎骎。
化机消息,庄生天籁雍门琴。
颇笑论文说剑,休问高车驷马,衮衮□黄金。
蚁在元无梦,水竞不流心。
绝交书,招隐操,恶圆箴。
世尘空扰,脱巾挂壁且松阴。
谁对紫微阁下,我对白蘋洲畔,朝市与山林。
不用一钱买,风月短长吟。
羽音辽邈。
怪四檐昼悄,近来无鹊。
木叶吹寒,极目凝思倚江阁。
不信相如便老,犹未减、当时游乐。
但趁他、斗草筹花,终是带离索。
忆昨。
更情恶。
谩认著梅花,是君还错。
石床冷落。
闲扫松阴与谁酌。
一自飘零去远,几误了、灯前深约。
纵到此、归未得,几曾忘却。
西秦倦旅。
是几年不听,西湖风雨。
我把长镵垂短发,心事时看天语。
吟箧空随,征衣休换,薜荔犹堪补。
山能招隐,一瓢闲挂烟树。
方叹旧国人稀,花间忽见,倾盖浑如故。
客里不须谈世事,野老安知今古。
海上盟鸥,门深款竹,风月平分取。
陶然一醉,此时愁在何处。
□□□年酒半酣,知鱼知我静中参。
峰六六,径三三。
此怀难与俗人谈。