么禽对语,彷佛醉眠初醒。
遥知是雪,甚都把、暮寒消尽。
清更润。
明月飞来,瘦却旧时疏影。
东阁漫撩诗兴。
料西湖树老,难认和靖。
晴窗自好,胜事每来独领。
融融向暖,笑尘世、万花犹冷。
须酿成、一点春腴,暗香在鼎。
张炎(1248-1314)宋临安人,祖籍秦州成纪,字叔夏,号玉田,又号乐笑翁。张镃曾孙。幼承家学。宋亡,潜迹不仕,纵游浙东西及江南,曾至元大都,旋返,落拓以终。与周密交厚。工词,多写亡国之痛。研究声律,尤得神解。以春水词得名,人因号曰张春水。有《山中白云词》、《词源》、《乐府指迷》。►302篇诗文
古诗韵典网提供《一枝春 为陆浩斋赋梅南》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《一枝春 为陆浩斋赋梅南》出自张炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/267899.html
一犁初卸。
息影斜阳下。
角上汉书何不挂。
老子近来慵跨。
烟村草树离离。
卧看流水忘归。
莫饮山中清味,怕教洗耳人知。
舣孤篷。
正丛篁护碧,流水曲池通。
伛偻穿岩,纡盘寻径,忽见倒影凌空。
拥一片、花阴无地,细看来、犹占旧春风。
胜事园林,故家陶谢,诗酒相逢。
眼底烟霞无数,料神仙即我,何处崆峒。
清气分来,生香不断,洞户自有云封。
认奇字、摩挲峭石,聚万景、只在此山中。
人倚虚阑唤鹤,月白千峰。
扬舲万里,笑当年底事,中分南北。
须信平生无梦到,却向而今游历。
老柳官河,斜阳古道,风定波犹直。
野人惊问,泛槎何处狂客。
迎面落叶萧萧,水流沙共远,都无行迹。
衰草凄迷秋更绿,惟有闲鸥独立。
浪挟天浮,山邀云去,银浦横空碧。
扣舷歌断,海蟾飞上孤白。
风月吴娃。
柳阴中认得,第二香车。
春深妆减艳,波转影流花。
莺语滑,透纹纱。
有低唱人誇。
怕误却,周郎醉眼,倚扇佯遮。
底须拍碎红牙。
听曲终奏雅,可是堪嗟。
无人知此意,明月又谁家。
尘滚滚,老年华。
付情在琵琶。
更叹我,黄芦苦竹,万里天涯。
门当竹径,鹭管苔矶,烟波自有闲人。
棹入孤村,落照正满寒汀。
桃花远迷洞口,想如今、方信无秦。
醉梦醒,向沧浪容与,净濯兰缨。
欸乃一声归去,对笔床茶灶,寄傲幽情。
雨笠风蓑,古意谩说玄真。
知鱼淡然自乐,钓清名、空在丝纶。
笑未已,笑严陵、还笑渭滨。