路改家迷,花空荫落,谁识重来刘阮。
殊乡顿远。
甚犹带羁怀,雁凄蛩怨。
梦里忘归,乱浦烟浪片帆转。
闭门休叹故苑。
杖藜游冶处,萧艾都遍。
雨色云西,晴光水北,一洗悠然心眼。
行行渐懒。
快料理幽寻,酒瓢诗卷。
赖有湖边,旧时鸥数点。
张炎(1248-1314)宋临安人,祖籍秦州成纪,字叔夏,号玉田,又号乐笑翁。张镃曾孙。幼承家学。宋亡,潜迹不仕,纵游浙东西及江南,曾至元大都,旋返,落拓以终。与周密交厚。工词,多写亡国之痛。研究声律,尤得神解。以春水词得名,人因号曰张春水。有《山中白云词》、《词源》、《乐府指迷》。►302篇诗文
古诗韵典网提供《台城路 归杭》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《台城路 归杭》出自张炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/267972.html
梅失黄昏,雁惊白昼,脉脉斜飞云表。
絮不生萍,水疑浮玉,此景正宜舒啸。
记夜悄、曾乘兴,何必见安道。
系船好。
想前村、未知甚处。
吟思苦,谁游灞桥路杳。
清饮一瓢寒,又何妨、分傍茶灶。
野屋萧萧,任楼中、低唱人笑。
渐东风解冻,怕有桃花流到。
云多不记山深浅,人行半天岩壑。
旷野飞声,虚空倒影,松挂危峰疑落。
瀑泉喷薄。
自窈窕寻源,引瓢孤酌。
倦倚高寒,少年游事老方觉。
幽寻闲院邃阁。
树凉僧坐夏,翻笑行乐。
近竹惊秋,穿萝误晚,都把尘缘消却。
东林似昨。
待学取当年,晋人曾约。
童子何知,故山空放鹤。
云隐山晖,树分溪影,未放妆台帘卷。
篝密笼香,镜圆窥粉,花深自然寒浅。
正人在、银屏底,琵琶半遮面。
语声软。
且休弹、玉关愁怨。
怕唤起西湖,那时春感。
杨柳古湾头,记小怜、隔水曾见。
听到无声,谩赢得、情绪难剪。
把一襟心事,散入落梅千点。
万红梅里幽深处。甚杖履、来何暮。
草带湘香穿水树。尘留不住。
云留却住。壶内藏今古。
独清懒入终南去。有忙事、修花谱。
骑省不须重作赋。园中成趣。
琴中得趣。酒醒听风雨。
晴岚暖翠护烟霞。
乔木晋人家。
幽居只恐归图画,唤樵青、多种桑麻。
门掩推敲古意,泉分冷淡生涯。
无边风月乐年华。
留客可茶瓜。
任他车马虽嫌僻,笑喧喧、流水寒鸦。
小隐正宜深静,休栽湖上梅花。