汪子躯干小,劲气横秋霜。
累累诸儒中,轩然无老苍。
平生读书功,短檠照夜窗。
相从近两年,觉我旧学荒。
为言将远适,随兄泛潇湘。
欲濯尘土心,胸怀吞九江。
愿言勉此志,无为忧患伤。
待得秋雁飞,寄书来草堂。
累累诸儒中,轩然无老苍。
平生读书功,短檠照夜窗。
相从近两年,觉我旧学荒。
为言将远适,随兄泛潇湘。
欲濯尘土心,胸怀吞九江。
愿言勉此志,无为忧患伤。
待得秋雁飞,寄书来草堂。
谢逸(1068——1113),字无逸,号溪堂,临川(今属江西抚州)人。少孤,师事吕希哲,博学工文辞,善诗文,吕本中列为江西诗派中人。操履峻洁,再举进士不第,遂绝意仕进。政和三年卒于家,年未五十。尝作蝴蝶诗三百首,多佳句,时人誉为谢蝴蝶。逸与从弟迈齐名,时称“二谢”。著有《春秋广微》、《樵谈》、《溪堂集》、《溪堂诗》、《溪堂词》、《溪堂师友尺牍》多种。►321篇诗文
古诗韵典网提供《送汪叔野 其一》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《送汪叔野 其一》出自谢逸的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/273635.html
宁馨捉麈手,玉色相辉映。
携持宾满堂,韵与谈俱胜。
温润德堪比,鲜洁面可镜。
扣几声逾清,指月色弥莹。
名压范增斗,价重齐侯磬。
晋朝妙人物,此公名最盛。
风流固足赏,不救当时病。
虽云王谢许,我老独不称。
肉缓形颇秽,语拙存直性。
但慕杜陵翁,长镵白木柄。
家在集云峰下居,门前翠竹尽真如。
道人若许通消息,邀我须凭雁足书。
曲栏干外柳垂垂,罗幕风轻燕子飞。
独倚危楼思往事,落红撩乱点春衣。
沙井泉甘自试茶,匆匆一饭野僧家。
翛然放棹各归去,不踏城西晚鼓衙。
木落江寒秋色晚,飕飕吹帽风清。
丹枫楼外捣衣声。
登高怀远,山影雁边横。
露染宫黄庭菊浅,茱萸烟拂红轻。
尊前谁整醉冠倾。
酒香熏脸,落日断霞明。