使君掷虎符,行矣何遽哉。
父老相与言,未言心已哀。
自云好使君,抚我如婴孩。
天不为我旱,人不为我灾。
使君今已行,力挽不可回。
举手向父老,听我勿我猜。
赤骥万里足,瑶池倏往来。
伏枥方丈间,何其等驽骀。
丹凤隘寥廓,五湖看如杯。
修羽落樊笼,安得一毰毸。
骥非伏枥姿,凤当翔九垓。
使君禀天秀,磊磊真长才。
峡里三家村,胡为久徘徊。
况与艰运偶,中州涨胡埃。
天子急亲贤,搜访尽草莱。
一麾谅其微,千里良需材。
弃去自腾踏,为国除祸胎。
父老休嗟惜,功勋在云台。
冯时行(1101——1163),字当可,号缙云,恭州壁山(今四川壁山)人。宣和六年登进士第。绍兴初为丹棱令,政以最闻。以奉礼郎召对,力言和议不可信,忤秦桧,出知万州。寻罢职,退居乡里凡十年。桧死,起知蓬、黎州。官至左朝请大夫、提点成都府刑狱公事。隆兴元年卒于官,年六十三。时行精《易》学,文尤高古,著有《易论》、《缙云集》等。►298篇诗文
古诗韵典网提供《送开守解印》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《送开守解印》出自冯时行的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/277775.html
瘦骨何支离,老鹤惊晴霜。
软苧联溪蒲,一榻风月堂。
四序自鳞次,跏趺贯炎凉。
达官重锦茵,妙姬罗衣裳。
寒士倚清秋,忧居涕浪浪。
此君勿相留,我欲坐相忘。
野寺日欲落,晚林烟自生。
霞文明远水,鸦点背孤城。
酒尽无閒酌,茶粗得老烹。
归来喜不寐,濩落称余情。
泪注琼瑰事可伤,白衣回首白云乡。
两三遗册新诗在,四十馀年素业荒。
学海骤乾千顷浪,儒林旧剪一枝芳。
风流未寄三题草,光焰谁家万丈长。
不作人间金榜客,应为天上玉楼章。
诙谐未见车公口,锦绣应无李白肠。
幽鸟空啼疏竹径,青灯愁见旧梧堂。
就中有事空堪恨,谁问双亲两鬓霜。
寒花冷艳为谁发,霜露泠泠祇汝侵。
弱质向人如有托,清香绝世本无心。
会逢仙老收灵药,不用骚人费苦吟。
十载岂无陶靖节,东篱萧索待知音。
霜朝马蹄无纤埃,锦城城西江之隈。
金兰合沓俱朋来,白沙鳞鳞江水洄。
梅花傍江高崔嵬,人言犹是王建栽。
豪华过眼浮云哉,飞英送香来酒杯。
酒酣疾呼竹篱开,走寻屋角如龙梅。
梅龙虽多此其魁,睡龙屈盘肘承胲。
风皴雨散封苍苔,孙枝迸出谁胚胎。
天公抚摩春为回,慎勿变化随风雷,年年开花照尊罍。
我欲结茅买芋煨,与梅周旋送衰颓。