人正在、薰风亭上,满襟如水。
二陆比方誇俊少,两乔相并修容止。
雨初晴、午永斗红酣,真奇耳。
双白鹭,双赪鲤。
飞与泳,俱来此。
绾双鬟天上,侍香童子。
双剑丰城双孕秀,双凫邺县双趋起。
谩空谈、国士本无双,今双矣。
刘学箕,字习之,建宁府崇安(今福建武夷山)人。子翚孙,玶之子。恬于仕进,饮酒赋诗自遣。年未五十,移家筑室南山下,自号种春子。家有堂曰「方是閒」,因又号方是閒居士。工文章,刘淮叹其「笔力豪放,诗摩香山之垒,词拍稼轩之肩」。有《方是閒居士小稿》二卷传世。►204篇诗文
古诗韵典网提供《满江红 双头莲》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《满江红 双头莲》出自刘学箕的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/286280.html
山色都如归兴浓。
春融融处客匆匆。
岸花影里莺吟雾,江阁阴中燕受风。
凭画楯,睇层空。
情衷待说几时同。
不如且尽樽中绿,图得醄醄醉脸红。
淑景韶光晴昼。
帘外雨、欲无还有。
流莺枝上转新声,梦初醒、厌厌病酒。
天连碧草凝情久。
思旧事、不堪搔首。
怀人有恨水云深,又绿暗、桥西柳。
日出机事生,日入群动息。
吁嗟利名子,逐逐何所急。
晴空扬沙春茫茫,柳絮匝岸东风狂。
篷窗两畔高插起,收拾万象供吟章。
眼中物物尽诗料,应接不暇劳迎将。
睡魔欺人晴昼长,坦腹一枕追羲皇。
醒来意兴难说似,石鼎细味煎茶香。
江花无情为谁芳,江草绿嫩肥牛羊。
瀰瀰渺渺水曲折,远远近近山低昂。
各怀邂逅良未恶,隐几抱膝聊徜徉。
故人念我天一方,我亦千里遥相望。
相思用情何日了,带围宽剩羞东阳。
不如且理文字五千卷,搜吟拄腹撑枯肠。
灯火已收正月半。
一夜东风,吹得寒威转。
怪得美人贪睡暖。
飞瑛积玉千林变。
道是柳绵春尚浅。
比著梅花,花已都零乱。
漠漠一天迷望眼。
多情更把征衣点。