登高意枯渴,愿见深泉冷。
裴回绕井顾,自照泉中影。
沈浮落井瓶,井上无悬绠。
念此瓶欲沈,荒忙为求请。
遍入原上村,村空犬仍猛。
还来绕井哭,哭声通复哽。
哽噎梦忽惊,觉来房舍静。
灯焰碧胧胧,泪光疑囧囧。
钟声夜方半,坐卧心难整。
忽忆咸阳原,荒田万馀顷。
土厚圹亦深,埋魂在深埂。
埂深安可越,魂通有时逞。
今宵泉下人,化作瓶相憬。
感此涕汍澜,汍澜涕沾领。
所伤觉梦间,便觉死生境。
岂无同穴期,生期谅绵永。
又恐前后魂,安能两知省。
寻环意无极,坐见天将炳。
吟此梦井诗,春朝好光景。
元稹(779~831) 唐代诗人、文学家。字微之,别字威明,河南洛阳人,北魏昭成帝拓跋什翼犍十世孙。少时即有才名,贞元十九年(803)以明经登第,授秘书省校书郎,曾任江陵府士曹参军、翰林承旨学士等职,官至宰相(同平章事)。卒于江夏(武昌)武昌军节度使任所,追赠尚书右仆射。与挚友白居易共倡新乐府运动,世称“元白”,诗称“元白体”。宫中呼为“元才子”。在越州与窦巩唱和,号“兰亭绝唱”。有《元氏长庆集》。►870篇诗文
古诗韵典网提供《梦井》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《梦井》出自元稹的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/34483.html
八荒同日月,万古共山川。
生死既由命,兴衰还付天。
栖栖王粲赋人,建安七子之一。汉末,关中大乱,王粲赴荆州依刘表,不被重用,郁郁寡欢,游当阳城楼,眺望远方而作《登楼赋》,抒发久滞他乡而才能不得施展之情。),愤愤屈平篇被秦将白起攻破而东迁于陈之事作,“哀故都之弃捐,宗社之丘墟,人民之离散,顷襄之不能效死以拒秦,而亡可待也。”)。
各自埋幽恨,江流终宛然。
内外都无隔,帷屏不复张。
夜眠兼客坐,同在火炉床。
初日满阶前,轻风动帘影。
旬时得休浣,高卧阅清景。
僮儿拂巾箱,鸦轧深林井。
心到物自闲,何劳远箕颍。
无身尚拟魂相就,身在那无梦往还。
直到他生亦相觅,不能空记树中环。
今朝西渡丹河水,心寄丹河无限愁。
若到庄前竹园下,殷勤为绕故山流。