暖风迟景一日功,万萼千葩烂相照。
东风漾漾吹朝雨,朝日满檐春鸟语。
樱桃得暖花意忙,接萼连枝间先吐。
兰芽出地长可握,小笋如簪堪荐箸。
欣欣万木谁使然,时来不肯居尘土。
盛衰相感但如此,镜中安得朱颜驻。
古来百计无可奈,惟有饮者谋犹庶。
乃知甚急莫如酒,有衣可典犹为富。
我今不乐欲何待,薄俸自给供朝暮。
功名有命不可求,白发无私谁得拒。
从今酩酊勿复辞,弃置人间千万虑。
张耒(1054—1114),字文潜,号柯山,人称宛丘先生,祖籍亳州谯县(今安徽亳州)。神宗熙宁六年进士。哲宗时累官起居舍人,以直龙图阁知润州。坐元祐党籍,徙宣州,谪监黄州酒税,再徙复州。徽宗时召为太常少卿,又出知颍、汝二州。崇宁初再坐党籍落职,以曾为苏轼举哀行服,贬房州别驾,黄州安置。后得自便,居陈州。工诗赋散文,为“苏门四学士”之一。作诗务平淡,效白居易体,乐府学张籍。有《宛丘集》、《明道杂志》、《诗说》等。►2247篇诗文
古诗韵典网提供《感春》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《感春》出自张耒的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/54372.html
晓梳零乱发星星,病眼昏昏怯夜灯。
乌几素屏双草屦,百年从此学山僧。
先生四十犹不遇,独坐南都谁与语。
青衫弟子天下穷,饥走京城困羁旅。
高门得饭暂见肉,敝筐无实惟巢鼠。
楼头酒贵不敢沽,三百青铜输杜甫。
强颜讲学昧时宜,漫自吟诗愁肺腑。
平生不解谒贵人,况乃令严门者拒。
此生自料应常尔,但愿流年醉中度。
又思人世乐乃已,此外纷纷何足数。
豫期归日在凉秋,想见西风荡烦暑。
区区怀抱冀披豁,一尊愿驻东归橹。
菡萏香莲十顷陂,小姑贪戏采莲池。
晚来弄水船头湿,更脱新裙裹鸭儿。
群动同大块,冥冥含至精。
乾坤职覆载,日月互昏明。
蚊虫共一器,扰扰一时争。
推移付大化,终古一空名。
枫林荻港白昼静,落雁飞鸥尽日閒。
平远起君千里恨,清诗可要助江山。