自言良家女,少小藏闺房。
青春娇素手,白日照红妆。
父母偏见怜,嫁我不出乡。
前年弥鲁乱,腥秽入我堂。
弟兄各战死,亲戚俱阵亡。
嗟哉华艳质,忍耻罹凶强。
忧愁云发变,辛苦朱颜伤。
昨闻故夫在,息消通两方。
百金赎我身,三年归旧疆。
归来门巷异,人少蓬蒿长。
转盼夫亦死,儿女空在傍。
薄田无耕犊,寒腊无完裳。
人生固有命,妾独遭此殃。
况复官军至,烧焚庐井荒。
主将贪贿赂,百死不一偿。
朝廷自有法,出师亦有名。
妾身何足道,无乃乖天常。
何景明(1483-1521)字仲默,号白坡,又号大复山人。信阳人。八岁能作文,十五中举人。弘治十五年进士,授中书舍人。正德初,刘瑾用事,谢病归。瑾败,以荐除中书。时武宗多以佞幸为义子。景明疏言“义子不当蓄,宦官不当宠”。官至陕西提学副使,以病投劾归,抵家而卒。与李梦阳齐名,主张“文必秦汉,诗必盛唐”。时人言天下诗文必称“何李”。又与边贡、徐祯卿并称四杰,及康海、王九思、王廷相称七才子,即所谓“前七子”。然何、李成名之后,论诗每相牴牾。申何者谓何诗俊逸,李诗粗豪,盖风格实有区别。有《大复集》、《雍大记》、《四箴杂言》。►1601篇诗文
古诗韵典网提供《城南妇行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《城南妇行》出自何景明的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/66516.html
不求金马召,翻爱碧山栖。
柳色闲门闭,桃花曲径迷。
酒船时问字,翠璧有留题。
只此林泉好,无烦到浒西。
燕川芳草歇已久,行子西行更回首。
骏马春停渭曲花,金鞭暮指秦中柳。
看君兄弟皆豪雄,十年侧想中丞公。
东山云月卧未起,北海宾客谁相通。
荷花初红酒初碧,汝归登堂见颜色。
若问长安旧友生,崔何二子常相忆。
铙音发桂畤,春狩践兰区。
水尽缇城合,山回帐殿孤。
公卿随八骏,虎旅备三驱。
如闻后车载,倘遇渭川夫。
寺下烟波春不开,苑中风浪隐楼台。
源泉细绕西山出,云气深从北极来。
万里乘槎观日月,十年登阁望蓬莱。
黄尘碧水须臾事,莫使鱼龙夜夜哀。
去冬雪雨留蓟门,开筵谑浪倒金樽。
今春灯火到长安,过门不肯回银鞍。
燕山花隔平山柳,马上东风几回首。