山东诸侯皆后至,咸阳万姓思为臣。
项王东来怒如虎,置酒朝会鸿门下。
门前壮士拥盾入,座上小臣拔剑舞。
争雄较胜未可量,相看杯酒成仓皇。
挥刀醉击玉斗碎,揽带空悬宝玦光。
沙丘城边祖龙死,芒砀山傍匿天子。
泽中夜闻白蛇断,灞上朝看赤云起。
君不见刘郎供帐出秦宫,宫中火照三月红。
英雄为谟自有术,亚父徒知杀沛公。
何景明(1483-1521)字仲默,号白坡,又号大复山人。信阳人。八岁能作文,十五中举人。弘治十五年进士,授中书舍人。正德初,刘瑾用事,谢病归。瑾败,以荐除中书。时武宗多以佞幸为义子。景明疏言“义子不当蓄,宦官不当宠”。官至陕西提学副使,以病投劾归,抵家而卒。与李梦阳齐名,主张“文必秦汉,诗必盛唐”。时人言天下诗文必称“何李”。又与边贡、徐祯卿并称四杰,及康海、王九思、王廷相称七才子,即所谓“前七子”。然何、李成名之后,论诗每相牴牾。申何者谓何诗俊逸,李诗粗豪,盖风格实有区别。有《大复集》、《雍大记》、《四箴杂言》。►1601篇诗文
古诗韵典网提供《鸿门行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《鸿门行》出自何景明的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/66728.html
西林云昼静,覆院海榴花。
坐映东窗下,疑窥邻女家。
枝枝摇绿水,片片落丹霞。
错比珊瑚树,光辉逼日华。
夏访吕子居,乃在北城阴。
门临古墙渠,上有高树林。
展席流南薰,开轩睇北岑。
况谐同心友,听此和鸣禽。
佳人出素帙,高词播名琛。
亮哉清庙瑟,凄其白头吟。
一弹意不足,三叹有馀音。
因之览玄古,寥寥伤我心。
仲连初历国,排难能解纷。
飞书下燕将,立谈却秦军。
不受万户侯,长揖千乘君。
始称天下士,终为海上民。
溪雨清明过,游云薄远空。
鸥喧春水至,燕落晚泥融。
麦秀千家暗,桃花昨夜风。
独怜艳阳日,尊酒未能同。
巩丞若问金坛宰,为见风流御史才。
到日琴堂定无事,松厅竹槛对江开。