田子行

何景明〔明朝〕

君不见黄河西来北入海,千载却倒东南流。
淮水如丝纳九曲,桐柏山作昆崙丘。
我家清淮边,君家大河侧。
开辟二水今合同,人生变化无南北。
田子之生河降神,十五手掣生麒麟。
二十辞家观国宾,三十谒帝为近臣。
赤墀青琐日月上,金马银台河汉津。
自矜一身遇明主,便欲登天叩天鼓。
天门昼关守虎豹,云师屏翳西公怒。
烟气缥缈随飞龙,电光闪烁笑玉女。
太清星辰下罗列,欻忽阊阖生风雨。
丹诚不回白日照,杞国忧天独劳苦。
我持彤管只凤翎,浮沉帝傍近紫庭。
文园著书久消渴,据地酣歌常不醒。
长安少女花在侧,茂陵美妾空娉婷。
汉皇不好相如赋,方朔谁知是岁星。
爱君襟期特奇迈,谏垣给舍持风采。
平生古今开万卷,摇笔风云动五彩。
致君尧舜岂无术,许身稷卨终难改。
袖中一扎谏猎书,三岁磨灭未见采。
鍊石何时更补天,衔沙枉自思填海。
君不见楚人当时不识玉,海客无心采明月。
明珠暗投反按剑,白璧三献还遭刖。
连城高价后始定,照乘奇光有时发。
凤凰不及鸱鸮鸣,驽骀却笑骅骝拙。
君不见长孺从来叹积薪,公孙布衣为汉臣。
千秋开口取卿相,董生白头甘贱贫。
万言不如一言重,直弦曲钩安可论。
贾生何能善绛灌,任安徒事卫将军。
我令与子俱落魄,过饮悲歌嘅今昔。
咸阳酒客五花马,邯郸博徒千金掷。
古来豪侠亦可喜,可怜圣贤皆厄塞。
豫章干云世希用,龙泉贯斗人难识。
神骏翻为辕下驹,冥鸿已愧笼中翼。
出门与子常相忆,清淮大河见颜色。

拼音解读

jun1 bú jiàn huáng hé xī lái běi rù hǎi ,qiān zǎi què dǎo dōng nán liú 。
huái shuǐ rú sī nà jiǔ qǔ ,tóng bǎi shān zuò kūn lún qiū 。
wǒ jiā qīng huái biān ,jun1 jiā dà hé cè 。
kāi pì èr shuǐ jīn hé tóng ,rén shēng biàn huà wú nán běi 。
tián zǐ zhī shēng hé jiàng shén ,shí wǔ shǒu chè shēng qí lín 。
èr shí cí jiā guān guó bīn ,sān shí yè dì wéi jìn chén 。
chì chí qīng suǒ rì yuè shàng ,jīn mǎ yín tái hé hàn jīn 。
zì jīn yī shēn yù míng zhǔ ,biàn yù dēng tiān kòu tiān gǔ 。
tiān mén zhòu guān shǒu hǔ bào ,yún shī píng yì xī gōng nù 。
yān qì piāo miǎo suí fēi lóng ,diàn guāng shǎn shuò xiào yù nǚ 。
tài qīng xīng chén xià luó liè ,xū hū chāng hé shēng fēng yǔ 。
dān chéng bú huí bái rì zhào ,qǐ guó yōu tiān dú láo kǔ 。
wǒ chí tóng guǎn zhī fèng líng ,fú chén dì bàng jìn zǐ tíng 。
wén yuán zhe shū jiǔ xiāo kě ,jù dì hān gē cháng bú xǐng 。
zhǎng ān shǎo nǚ huā zài cè ,mào líng měi qiè kōng pīng tíng 。
hàn huáng bú hǎo xiàng rú fù ,fāng shuò shuí zhī shì suì xīng 。
ài jun1 jīn qī tè qí mài ,jiàn yuán gěi shě chí fēng cǎi 。
píng shēng gǔ jīn kāi wàn juàn ,yáo bǐ fēng yún dòng wǔ cǎi 。
zhì jun1 yáo shùn qǐ wú shù ,xǔ shēn jì xiè zhōng nán gǎi 。
xiù zhōng yī zhā jiàn liè shū ,sān suì mó miè wèi jiàn cǎi 。
liàn shí hé shí gèng bǔ tiān ,xián shā wǎng zì sī tián hǎi 。
jun1 bú jiàn chǔ rén dāng shí bú shí yù ,hǎi kè wú xīn cǎi míng yuè 。
míng zhū àn tóu fǎn àn jiàn ,bái bì sān xiàn hái zāo yuè 。
lián chéng gāo jià hòu shǐ dìng ,zhào chéng qí guāng yǒu shí fā 。
fèng huáng bú jí chī xiāo míng ,nú dài què xiào huá liú zhuō 。
jun1 bú jiàn zhǎng rú cóng lái tàn jī xīn ,gōng sūn bù yī wéi hàn chén 。
qiān qiū kāi kǒu qǔ qīng xiàng ,dǒng shēng bái tóu gān jiàn pín 。
wàn yán bú rú yī yán zhòng ,zhí xián qǔ gōu ān kě lùn 。
jiǎ shēng hé néng shàn jiàng guàn ,rèn ān tú shì wèi jiāng jun1 。
wǒ lìng yǔ zǐ jù luò pò ,guò yǐn bēi gē gé jīn xī 。
xián yáng jiǔ kè wǔ huā mǎ ,hán dān bó tú qiān jīn zhì 。
gǔ lái háo xiá yì kě xǐ ,kě lián shèng xián jiē è sāi 。
yù zhāng gàn yún shì xī yòng ,lóng quán guàn dòu rén nán shí 。
shén jun4 fān wéi yuán xià jū ,míng hóng yǐ kuì lóng zhōng yì 。
chū mén yǔ zǐ cháng xiàng yì ,qīng huái dà hé jiàn yán sè 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《田子行》作者:何景明

何景明

何景明(1483-1521)字仲默,号白坡,又号大复山人。信阳人。八岁能作文,十五中举人。弘治十五年进士,授中书舍人。正德初,刘瑾用事,谢病归。瑾败,以荐除中书。时武宗多以佞幸为义子。景明疏言“义子不当蓄,宦官不当宠”。官至陕西提学副使,以病投劾归,抵家而卒。与李梦阳齐名,主张“文必秦汉,诗必盛唐”。时人言天下诗文必称“何李”。又与边贡、徐祯卿并称四杰,及康海、王九思、王廷相称七才子,即所谓“前七子”。然何、李成名之后,论诗每相牴牾。申何者谓何诗俊逸,李诗粗豪,盖风格实有区别。有《大复集》、《雍大记》、《四箴杂言》。►1601篇诗文

古诗韵典网提供《田子行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《田子行》出自何景明的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/66765.html

《田子行》名句